Cấm Ái Chi Tương Sủng
Chương 71 : PN 2
Ngày đăng: 21:59 19/04/20
Vương gia bị bỏ mặc.
Lăng Ngạo lên xe ngựa, Linh Nhi cũng lên theo, vẻ mặt sùng bái nhìn y. Linh Nhi ở nơi này dù sao cũng đã nhiều năm, cũng có mắt đánh giá, lần này biết ai mới là người chân chính có bản lĩnh.
Hiên Viên Cẩm cũng lên xe ngựa, Lăng Ngạo vẻ mặt sụ xuống, lập tức châm chích: “Cẩm vương gia, xe ngựa nhỏ bé của Tử Trúc, dung không nổi vương gia tôn đại thần, vương gia xin ra ngoài đi.” Lăng Ngạo chỉ thẳng, Hiên Viên Cẩm vừa mới bước chân lên đã ngừng lại. Mắt của Linh Nhi muốn trừng rớt cả ra, trời ạ! Vương gia mà cũng dám mệnh lệnh, chủ tử này có lai lịch thế nào?
“Dục Nhi, ngươi lên xe đi. Ở ngoài đó chỗ lớn, để vương gia ngồi!” Lăng Ngạo híp một mắt lạnh lùng liếc xéo Hiên Viên Cẩm, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ bỏ trốn cùng Tô Dục, dù sao mấy năm nay cũng để giành được không ít ngân lượng, đến đâu cũng không sợ chết đói.
“Dục Nhi, ngươi vào xe với Tử Trúc đi, ta đánh xe.” Đường đường vương gia a, thế nhưng lại làm phu xe, nhưng một chút cũng không ủy khuất. Linh Nhi không biết nói gì, chỉ ngoan ngoãn ngồi trong xe do vương gia điều khiển.
Hiện tại sắc mặt của Lăng Ngạo thật sự không dễ nhìn chút nào, có thể dùng lạnh như băng sương để hình dung. Mẹ nó mẹ nó! Không ngờ lại dám đi kỹ viện sau lưng ta, vậy mà không cho lão tử đi, tự mình đi. Thật giỏi a!
“Ca ~” Tô Dục cũng không xác định được Lăng Ngạo rốt cuộc tức giận cỡ nào, hắn thử thăm dò y. Sắc mặt Lăng Ngạo đã không tốt, nghe Tô Dục gọi đến lần thứ N thì tức giận gầm lên: “Gọi hồn hả!”
Gầm xong rồi, lại cảm thấy không thể lấy Tô Dục ra làm ống trút giận, nên liền ủy khuất chu chu miệng: “Sau này chỉ có hai huynh đệ chúng ta nương tựa rồi, ngươi phải đối tốt với ta một chút.” Ủy khuất co vào trong lòng Tô Dục, nhưng câu nói này lại nghiến răng mà nói, rõ ràng là biểu tình nếu không cắn sạch đầu sỏ khiến y không vui thì thề không làm người. Hàm răng nhe ra như móng vuốt mèo, mắt thì xanh lên, còn giả làm tiểu miêu dương, thật là.
Linh nhi không ngẩng đầu, chỉ dùng khóe mắt liếc trộm, người này không phải là nhân vật bình thường, sau này hắn phải bám lấy, như vậy còn hữu dụng hơn bám lấy vương gia.
“Ta sẽ đối tốt với ngươi.” Tô Dục ôm Lăng Ngạo lên đùi, sau đó nhẹ nhàng vỗ lưng cho Lăng Ngạo, giúp y thuận khí. Vừa rồi hắn đã thấy, y thở dốc mấy lần, thật sự là tức lắm.
“Ân, chỉ có ngươi là tốt nhất.” Lăng Ngạo ủy khuất lầm bầm.
Tô Dục tắm rửa cho Lăng Ngạo, sau đó ôm y cùng ngủ. Ngủ đến nửa đêm, Lăng Ngạo cọ cọ một chút rồi ngồi dậy.
“Sao vậy?” Tô Dục rất cảnh giác, y vừa động hắn liền tỉnh.
“Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi khỏi nhà.” Lăng Ngạo không dây dưa, nói tóm gọn trong vòng chín chữ. Tô Dục rất ít khi hỏi y tại sao, lúc này cũng không hỏi, chỉ cần là quyết định của y, hắn biết y không rời khỏi hắn, hắn toàn bộ nghe Lăng Ngạo.
Bất kể là yêu cầu không hợp lý thế nào, hoặc tùy tiện thế nào. Chỉ cần Lăng Ngạo cao hứng là được, hắn không bận tâm là đúng hay sai. Sủng ái thành thế này, Lăng Ngạo nếu còn không trở nên tùy tiện, thì chính là kẻ ngốc trời sinh không biết tùy tiện và bá đạo.
“Được.” Động tác của Tô Dục rất nhẹ, họ ở lầu ba, Hiên Viên Cẩm ở lầu một, cách một tầng giữa, trên cơ bản nghe không được động tĩnh trong phòng này. Càng huống hồ, Tô Dục đặc biệt cẩn thận, động tác nhẹ không cho ai nghe thấy.
Ngân phiếu nhất định không ít, mấy năm nay y cũng mua nhiều gia sản, cho nên, cũng không phải không nhà để về. Lăng Ngạo nghĩ nghĩ, bảo Tô Dục về phòng mình lấy hộp gỗ y trân quý. Bên trong có đủ loại khế đất, còn có dao phẫu thuật.
Lục tìm tất cả những gì muốn mang theo, Lăng Ngạo cọ vào người Tô Dục: “Dục Nhi, ngươi có thể mang ta đi không?”
“Có thể.” Tô Dục chưa bao giờ cự tuyệt y, chưa từng.
Cho nên, Lăng Ngạo và Tô Dục bỏ nhà đi. Trong mắt Hiên Viên Cẩm là thiên địa sụp đổ, hai người này bỏ nhà ra đi, bỏ mặc hắn một mình.
Bảo bối nuôi mấy năm nay cuối cùng bị người ta dụ đi, không khác gì đào rỗng tâm can hắn, thiếu cái nào hắn cũng không sống nổi.