Cấm Ái Chi Tương Sủng

Chương 72 : PN 3

Ngày đăng: 21:59 19/04/20


Cuộc sống hòa thuận hoàn mỹ



Lăng Ngạo mang đệ đệ của mình bỏ nhà đi, Cẩm vương phủ liền bị âm khí bao trùm, tất cả hạ nhân đều thấy vẻ mặt không tia sáng của vương gia, ai nấy đều cẩn thận vô cùng, quả là đáng sợ, ai cũng lo ngại rủi không cẩn thận sẽ trở thành chỗ trút giận của vương gia.



Hạ nhân trong vương phủ ai nấy đều trông mong Tô đại công tử mau chóng trở về, y về rồi, vương gia nhất định sẽ xua tan mây đen, sau đó cả vương phủ này lập tức sẽ chìm trong không khí vui vẻ.



Kết quả, Tô đại công tử không trở về. Hoàng đế lại dẫn nam hậu của hắn tới. “Gọi Tử Trúc nhà ngươi ra đây, trẫm đến thì dù sao cũng phải hành lễ chứ.” Hoàng đế sớm đã nghe chuyện Lăng Ngạo không ở trong phủ, thật vui a, cuối cùng cũng có cơ hội nhìn được vẻ mặt thúi rầu khổ của Hiên Viên Cẩm.



“Tử Trúc không__” Hiên Viên Cẩm còn chưa nói xong, một hạ nhân đã lao vào, kêu trời kêu đất, “Vương gia, không tốt rồi! ‘A Phúc’ không thấy nữa!”



‘A Phúc’ là bảo bối Tô đại công tử quý trọng, Tô đại công tử không ăn cơm sẽ lệnh người đem đi đút ‘A Phúc’, có thể thấy ‘A Phúc’ không thấy nữa, thì là chuyện vô cùng vô cùng đáng sợ. Tô đại thiếu gia về nhất định sẽ tức giận hỏa thiêu vương phủ này.



“Sao có thể ? ‘A Phúc’ sáng nay không phải còn đó sao?” Hiên Viên Cẩm cũng cảm thấy như bị người ta đánh, đầu óc đau đớn từng cơn.



“Đúng a, nhưng vừa rồi không thấy nữa. Đã tìm khắp nơi rồi, ngay cả chậu cơm của ‘A Phúc’ cũng không còn nữa, ngài nói xem trộm nào mà ngay cả chậu cơm cũng trộm đi.” Hạ nhân rầu rĩ, giật giật hai mí mắt vốn đã không đẹp, trông quả là thảm thiết.



“Chậu cơm cũng không còn? Nhất định là Tử Trúc mang ‘A Phúc’ đi rồi, các ngươi nhanh tìm kiếm khắp nơi, bọn họ chưa thể đi xa. Mang hết đồ ăn mà bình thường ‘A Phúc’ thích ra đây, mũi ‘A Phúc’ rất nhạy, nói không chừng sẽ bị mùi thơm dụ ra. Ai có thể tìm được Tô đại công tử và ‘A Phúc’ sẽ có thưởng!” Hiên Viên Cẩm phân phó xong mới nhớ tới bên cạnh còn có một hoàng thượng đến xem náo nhiệt.



“Hoàng thượng, vi thần thất lễ rồi. Thật sự là trong nhà có chút chuyện, để ngài cười rồi.” Hiên Viên Cẩm vẻ mặt lo lắng, ngay cả lời nói khách khí cũng nói rất miễn cưỡng.



“Không ngại.” Hoàng thượng kéo tay tiểu bảo bối của mình ngồi đó nhàn tản uống trà. “Ngươi vội thì đi đi.”



“Hoằng Đức, có phải Tử Trúc bỏ nhà đi rồi?” Thập Tam mấy năm nay vẫn ở trong tình trạng ngây thơ khả ái, có gì nói đó, cũng bất kể người nào đó nghe thấy mấy chữ bỏ nhà đi thì gương mặt liền đen thui.



“Đúng a, Tử Trúc bỏ nhà rồi, còn mang theo một con sơn miêu. Trong mắt Tử Trúc, miêu này so với người nào đó còn quan trọng hơn nhiều a. Ngay cả bỏ nhà cũng không quên trộm miêu theo.” Hoàng Phủ Hoằng Đức cảm thấy khi nói mấy câu nói mát này, tâm lý rất thoải mái, coi như đã đòi lại những thua thiệt do Tử Trúc gây ra mấy năm nay.



“Miêu đó của y dễ coi không, ta cũng muốn nuôi một con.” Trong mắt Thập Tam, thứ mà Lăng Ngạo nuôi chính là đồ tốt, hơn nữa Lăng Ngạo biết rất nhiều chuyện, đặc biệt là chuyện sống chung giữa hai người, từ khi nhóc làm theo phương pháp y dạy, quả nhiên cảm thấy nhẹ nhàng rất nhiều.



“Trong cung có rất nhiều trân cầm dị thú, ngươi muốn nuôi con nào cũng được. Chỉ là con đó là tiểu súc sinh, không thể chiếm hết tâm tư của ngươi, nếu không ta sẽ lột da rút máu nó.” Hoàng thượng hiển lộ nam quyền của mình cho Hiên Viên Cẩm xem, chỉ là lúc này Hiên Viên Cẩm căn bản không có tâm tư nghe bọn họ nói gì, trong đầu chỉ nghĩ Lăng Ngạo sẽ chạy đi đâu.



“Vương gia, không tốt rồi, trù phòng cũng bị trộm rồi. Lương thực mấy ngày nay của ‘A Phúc’ bị trộm rồi!” Có hạ nhân vội vàng lên bẩm cáo.



Ha ha ha… Hoàng Phủ Hoằng Đức vui sướng, khi bà xã ta chạy về nhà mẹ đẻ thì ngươi và Tử Trúc nhà ngươi lại ân ái như thế, ngọt ngào như thế. Lần này biết cái gì gọi là khổ sở chưa?



Hoàng Phủ Hoằng Đức cảm thấy chuyến này hắn đi thật sự không uổng phí, không ngờ lại chính mắt được xem chuyện thú vị thế này. Hiên Viên Cẩm vẻ mặt hắc tuyến, Lăng Ngạo ngay cả đồ ăn cho miêu cũng lấy đi, nhưng lại không chịu mang hắn theo, hắn có thể không tức giận sao.



“Tô Tử Trúc, tốt nhất ngươi đừng để ta tìm được ngươi, nếu không ta sẽ lột sạch ngươi trói trên giường, xem ngươi còn dám chạy không!” Hiên Viên Cẩm nghiến răng nghiến lợi thầm mắng.




Lăng Ngạo đã chuẩn bị sẵn tâm lý bị hắn tàn phá, nhưng không ngờ Hiên Viên Cẩm chỉ nằm sấp trên người y khóc. Lớn thế này rồi, thật mất mặt mà.



Vuốt lưng Hiên Viên Cẩm, tùng chút từng chút. “Đừng khóc, lớn như vậy còn khóc cái gì.” Lăng Ngạo an ủi hắn.



“Không phải ta đã bị ngươi bắt về rồi sao.”



“Đừng rời khỏi ta nữa, ta cái gì cũng đều đáp ứng ngươi.” Mấy ngày nay Hiên Viên Cẩm thật sự không tốt. Đến mức ăn uống không vào, người ốm đi rất nhiều. Khi đè lên người y cũng cảm thấy cấn xương, thật đau lòng.



“Được.” Lăng Ngạo mỉm cười cọ cọ mặt mình vào cổ Hiên Viên Cẩm. “Ngủ đi, ta không đi.” Mí mắt Hiên Viên Cẩm rất nặng, hắn ôm y vào lòng, hôn lên trán y, Hiên Viên Cẩm cố chấp không chịu nhắm mắt. “Ngươi định mở mắt mà ngủ sao?”



“Ta rất muốn ngươi.” Hiên Viên Cẩm có chút ủy khuất, thời gian này hắn không những phải chịu đựng khó chịu khi y không ở bên cạnh, mà ngoài ra còn phải chịu đựng sự bới móc của hoàng đế, còn phải ngày ngày thấy người ta khanh khanh ta ta. Hắn rất khó chịu.



“Muốn làm thì làm đi, ta cũng muốn ngươi.” Lăng Ngạo đẩy hắn ra, thoát y phục của hắn, Hiên Viên Cẩm có chút run rẩy, chẳng qua rất nhanh lại giống như ác lang chồm tới, y phục bị đối đãi hết sức thô bạo. Xoẹt một tiếng bị xé nát ném xuống đất, Hiên Viên Cẩm ép lên người y, tay mò mẫm khắp nơi, đơn giản bôi trơn lên thứ đó của hắn chen và tiểu cúc hoa của Lăng Ngạo rồi đỉnh thẳng vào.



Lăng Ngạo không nhắc nhở hắn làm tiền hí chưa đủ, tâm tình của Hiên Viên Cẩm có thể tha thứ, lần này cứ cho hắn muốn làm gì thì làm đi. Đau đớn từ hạ thân ập tới, truyền thẳng tới tứ chi bách cốt, ngón tay đâm vào da thịt trên vai Hiên Viên Cẩm, thở dốc thật mạnh để thả lỏng bản thân.



Lúc này Hiên Viên Cẩm giống như bó đuốc, cháy sáng bừng bừng, sắp thiêu rụi y. “Cứ đốt lên ngọn lửa trong thân thể ta, để ta vĩnh viễn ghi nhớ, sẽ không bao giờ quên. Sự nóng bỏng khắc cốt ghi tâm.”



Lời của Lăng Ngạo cảm động Hiên Viên Cẩm sâu sắc, hắn ôm y nỗ lực đỉnh tiến, sau đó rút ra rồi lại dùng lực đỉnh tiến, hắn là lửa, thiêu đốt hai người trong cuộc hoan ái này.



Từ tiếng rên rỉ ban đầu sau đó thành tiếng thét chói tai, Lăng Ngạo không chút che giấu cảm giác của mình. Hiên Viên Cẩm mắt xưng đỏ, dịch thể nóng bỏng trượt xuống, Lăng Ngạo muốn ai ủi hắn, nhưng khi mở miệng ra lại là: “Khóc cái gì mà khóc, lão tử không phải đã trở về cho ngươi thao rồi sao? Cho ngươi thao, ngươi còn khóc, lão tử bị thao còn chưa khóc này!”



Mắng xong, ho mấy tiếng khàn cả giọng. Động động cánh tay vẫn còn khí lực. “Đi, lấy nước cho lão tử.”



Hiên Viên Cẩm rút ra khỏi thân thể Lăng Ngạo, xuống giường rót nước. Lăng Ngạo uống một ly nước, lúc này mới hòa hoãn khí. Hậu diện rất đau, nhưng y lại không muốn trách mắng hắn, đấy là chứng minh cho sự mong nhớ của hai người cho nhau.



“Ngủ đi. Ngày mai lão tử lại trút giận với ngươi sau, cái đồ không cốt khí này, Hoàng Phủ Hoằng Đức thế nhưng dám bới móc nam nhân của ta, nam nhân của ta chỉ có ta mới có thể bới móc.” Nằm trong vòng tay Hiên Viên Cẩm, Lăng Ngạo quên luôn cả việc bảo Hiên Viên Cẩm tắm cho y.



Kết quả hôm sau y còn chưa có cơ hội đi báo thù, đã chạy tới mao xí liên tục. Đúng là vết thương đã thành sẹo liền quên đau, sao y có thể quên thân thể tệ hại của Tử Trúc này chứ.



Khi y trở về Hoàng Phủ Hoằng Đức đã mang Ngải thiếu gia nhà hắn hồi cung, náo nhiệt xem đủ rồi, cũng nên đến lúc trở về.



Lăng Ngạo chưa báo thù, nghiến răng nghiến lợi gầm lên: “Lão tử muốn nhập cung!”



Bới móc nam nhân của lão tử, ta cho ngươi không ôm được nam nhân của ngươi! Hoàng Phủ Hoằng Đức rùng mình thật mạnh, dự cảm không tốt, thôi không về hoàng cung, mang tiểu tâm can của hắn đi thị sát dân tình thôi, sẵn tiện du sơn ngoạn thủy.