Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 100 : Biến đổi mới

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



“Thần y, tình trạng của hắn như thế nào. ”



Ngoài cửa, Tư Thần Vũ dò hỏi.



Thần y vân vê chòm râu, trảlời, “Chứng bệnh này của hắn lão phu vẫn là lần đầu gặp phải, nguyên nhân hẳnlà ở trong đầu hắn. ”



“Vậy ý của ngươi là. ”



“Chính là tiền hành mổ đầu. ”



Tư Thần Vũ khinh bỉ nhìnlão một cái.



Đúng đúng này, phía sautruyền đến tiếng kêu của đám người Trương Quân Thực. Tư Thần Vũ trong lòng giậtnảy, vội vã quay người nhìn lại, chỉ thấy Nhiếp Bất Phàm đang dựa đầulên vai Trương Quân Thực, không hề nhúc nhích. Trương Quân Thực gọi vài tiếng vẫnkhông thấy người nọ có phản ứng gì, cuối cùng thở dài một tiếng, ngẩng đầu cườikhổ nói, “Hắn lại ngủ rồi. ”



Mọi người trầm mặc nhìn NhiếpBất Phàm, bầu không khí có phần nặng trĩu.



“Cho nên, vẫn là tiến hànhmổ đầu đi. ”



Lúc này, một thanh âm rất không hài hòa vang lên phá vỡ khônggian.



Ánh mắt tất cả mọi ngườithoáng chốc đổ dồn về phía ‘tên muốn bổ đầu giết người’ vừa lên tiếng.



Thần y nhún vai, bình tĩnhnói, “Lão phu cũng là một mảnh từ tâm. ”



“Thần y, ngươi vẫn là nênđi nghỉ một chút đi. ”



Vệ Địch gằn từng chữ. Vị thần y này là do hắn mời tới, vậy màlúc trước như thế nào lại không phát hiện, lão kì thực là một người không đáng tin?Tất cả mọi người đều không nguyệný mạo hiểm như vậy. Nhiếp Bất Phàm tuy là mê man, nhưng tình trạng cơ thể vẫn rấttốt, thậm chí hôm nay khi tỉnh lại còn cùng bọn họ trò chuyện một hồi, cái nàycũng có thể coi là chuyển biến tích cựcđi.



Cho nên, hắn lại tiếp tục được cho ngủ ở chuồng gà.



Đêm đó, Nhiếp Bất Phàm lạiđược đưa vào chuồng ngà, Vương Thi Thiện vẫn như cũ thắp lên ba nén hương trườngmệnh.



Nhưng là sáng sớm ngày hômsau, Nhiếp Bất Phàm lại không thấy tăm hơi đâu nữa. Khi mọi người tìm được hắnthì phát hiện hắn đang ngồi xổm dưới một gốc cây, toàn thân run rẩy.



Vương Thi Thiện vừa mới tớigần, Nhiếp Bất Phàm đã như cảm nhận được một điều gì đó mà bổ nhào tới, ôm chặtlấy đối phương, chôn chặt trong lồng ngực hắn, hờn dỗi nói, “Vương Ngũ, cácngươi đi đâu?Vì sao vừa tỉnh dậy đã không còn thấy nữa?Không phải các ngươimuốn dẫn ta hồi thôn sao. ”



“Ngốc nghếch. ”



Vương Thi Thiênôn hòa nói, “Ngươi đã sớm về nhà rồi. ”



“Nói bậy!Nhà của ta là KêOa thôn, không phải cái nơi lạnh như băng thế này. ”



Nhiếp Bất Phàm phản bác, cánhtay ôm Vương Thi Thiện lại gia tăng vài phần lực đạo.



Vương Thi Thiện nhìn nhữngngười khác, đáy mắt bọn họ ai nấy cũng đều lộ ra đau xót và sầu lo, cũng khôngbiết tên kia đã đợi ở trong gió rét bao lâu, trên mặt trên người dường như bịphủ một tầng sương lạnh.
“Vương… Ngũ. ”



Nhiếp BấtPhàm ghé sát vào cổ người kia ngửi ngửi, khóe miệng cong lên một nét cười.



“Ngươi tỉnh rồi. ”



Vương ThiThiện chôn trong thân thể đối phương, lặng lẽ nhìn hắn.



“Người làm như vậy, ta còncó thể không tỉnh sao. ”



Nhiếp Bất Phàm bĩu môi nói, “Thắt lưng đau nhừ cả rồi. ”



“Ta không dùng sức. ”



VươngThi Thiện đứng đắn nói.



“Ta biết. ”



Nhiếp Bất Phàmkhó khăn mà giật giật cẳng chân, than thở, “Ta là bị ngươi đè phát đau. Gần đâycó phải ngươi mập lên không, nặng hơn nhiều. ”



Là ngươi gầy!Vương Thi Thiệncúi đầu cọ vào một bên mặt Nhiếp Bất Phàm, nhẹ giọng nói, “Hy vọng ngươi thực sựtỉnh lại. ”



Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt mù mờkhông rõ.



Sáng sớm, đám người Lý Dựctúc trực ở cửa chuồng gà.



Đợi hồi lâu, Vương Thi Thiệnmới loạt xoạt bước ra, khóe miệng nhếch lên vô cùng vui vẻ.



Lý Dực đang định hỏi gì đó, lại bất chợt sửng sốt phát hiện Nhiếp Bất Phàm thần thanh khí sảng đi theo ra.



“Ngươi…” hắn run giọng nói, “Tỉnh rồi. ”



Mọi người trên mặt đều lộ ravẻ kinh hỉ.



Nhiếp Bất Phàm mỉm cườinhìn bọn họ, đáp, “Đúng vậy, ta tỉnh dậy rồi. Không ngờ sáng sớm đã có nhiềungười chào đón như vậy, thật là ngại quá. ”



“Ngươi, tên này, cuối cùngcũng tỉnh rồi!” Lý Hoài tức giận nói, “Về sau sẽ không tiếp tục ngủ nữa chứ. ”



“Ngủ thì nhất định phải ngủ. ”



Nhiếp Bất Phàm khó hiểu nhìn bọn họ, dường như hoàn toàn không hiểu chuyện gì.



Một lát sau, hắn lại bấtthình lình nói với Vương Thi Thiện, “Vương Ngũ, bọn họ đều là bằng hữu củangươi sao. ”



“!!!”Lời vừa nói ra, tất cả mọingười nhất thời sét đánh ngang tai, biểu tình kinh ngạc mà trừng hắn.



—Mi: * le fan của Vương Ngũ ca * * tung bông * tung hoa *