Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 101 : Sách cấm

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



“Vương Ngũ, ăn cơm đi. ”



Nhiếp Bất Phàm bám lênlưng Vương Thi Thiện, hai tay vươn tới phía trước đưa ra hai quả trứng gà.



Vương Thi Thiện thoáng nhìnlại, thản nhiên nói, “Ngọ thiện hôm nay là trứng gà?Ta không ăn trứng. ”



“Ta đương nhiên biết, đâylà bữa trưa của ta. ”



Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười nói, “Ngươi ăn rau. ”



Vương Thi Thiện kéo ngườikia ra phía trước, xoa xoa đầu hắn.



Nhiếp Bất Phàm cọ cọ vàicái, sau đó lùi lại, ra lệnh nói, “Nhớ phải rửa tay. ”



Vương Thi Thiện vì thế ungdung thoải mái đi rửa tay.



Trong sân một đám ngườiđang ngồi, tất cả đều chằm chằm nhìn vào hai người đang ngang nhiên ân ân ái ái kia, lạinhìn đến bộ dáng khí định thần nhàn của Vương Thi Thiện, thực sự là chướng taigai mắt không biết bao nhiêu mà kể.



Nhiếp Bất Phàm hiện tại chỉxem bọn họ như khách trọ thông thường, mặc dù đối xử với bọn họ thập phần niềmnở, nhưng nếu so với đãi ngộ dành cho Vương Thi Thiện thì quả là một trời mộtvực. Loại tín nhiệm cùng với thân thiết toát ra từ tận đáy lòng nàyhoàn toàn không phải thứ mà người ngoài có được.



Lúc trước cũng không có cảmgiác gì đặc biệt, chờ đến khi bị hắn đẩy ra khỏi trí nhớ rồi mới biết tư vị rasao, thật sự là chua xót ngập lòng, chẳng khác nào núi lửa đột ngột thức tỉnhmãnh liệt phun trào.



Nhiếp Bất Phàm có thể nhớ ra Vương Thi Thiện, khả năng duy nhất chính là do chuyện đã xảy ra vào đêm hôm đó. Từ những dấu hônnhư ẩn như hiện trên cổ hắn, mọi người đều có thể đại khái đoán ra. Mà những ngườiđã từng sinh bệnh ở Kê Oa thôn càng là có kinh nghiệm. Người nào đó thể chất đặcbiệt, giao hoan vài lần liền có thể giải quyết không ít nan đề.



“Đêm nay đến phiên ta. ”



VệĐịch đột nhiên lên tiếng.



Tư Thần Vũ hừ một tiếng, “VệMinh chủ, bất cứ chuyện gì cũng nên có thứ tự trước sau. Ngươi không xem thửmình ở vị trí nào, hình như có chút không theo quy củ a. ”



“Như vậy, ” Vệ Địch bìnhtĩnh nhìn hắn, ngữ khí có phần biếng nhác, nói, “Vương gia cho rằng nên đếnphiên ai đây. ”



“Ít nhất cũng không phải làngươi. ”



Tư Thần Vũ nâng chén rượu khẽ nhấp một hớp.



Vệ Địch siết chặt nắm tay, đảo mắt một vòng, lãnh ngạo nói, “Ở đây có ai là đối thủ của ta. ”



“Chẳng lẽ minh chủ địnhdùng vũ lực để giải quyết. ”



“Có gì không thể. ”



Ánh mắt hai người ở trênkhông trung giao chiến, sát khí bắn ra tứ phía.



Trương Quân Thực day daythái dương, đáy mắt hiện lên một tia ảo não. Hắn là người hầu ngủ đầu tiên, cưnhiên lại bỏ lỡ một thời cơ như vậy!Trong lòng lệ đã sớm chảy thành sông rồi.



Lý Dực cũng là biểu tìnhbình tĩnh, không nói một câu, thế nhưng toàn thân lãnh khí bộc phát, đủ để đôngcứng tất thảy mọi người xung quanh.



Lý Hoài ở một bên vừa vục mặtxuống ăn cơm vừa quan sát thế cục.



Phiền Lạc nhìn chằm chằm đồăn trong bát, không biết đang tự hỏi cái gì.



Thái Bạch thân là người đến sau, ở trong tình huống này hoàn toàn không có quyền lên tiếng.



Về phần Thẩm Mộ Nhiên, Thiên nữ, Thái Diên và thần y, bọn họ vốn dĩ chỉ là người qua đường, cho nên cũng yên lặng ở mộtgóc đánh chén.



“Theo thứ tự bàn bạc lúctrước, kế tiếp có phải đến phiên Tư vương gia hay không. ”



Lý Hoài nhỏ giọng hỏiThẩm Mộ Nhiên ở bên cạnh.



Thẩm Mộ Nhiên tao nhã mỉmcười không nói, nhưng là trong lòng điên cuồng gào thét, ‘Loại vấn đề này đừnghỏi ta!Không thấy Vệ Địch kia sát khí hừng hực có bao nhiêu đáng sợ hay sao?Ta bất quá chỉ là một người qua đường mà thôi, không có tham gia và quan hệ cơhữu của mấy người các ngươi a!’Tư Thần Vũ khóe miệng xuấtra một tia tiếu ý, đầy tán thưởng mà liếc nhìn Lý Hoài một cái.
Vương Thi Thiện lại hỏi.



Không đợi Nhiếp Bất Phàm trảlời, Lý Dực đã lên tiếng quát, “Ngươi đã biết hắn cái gì cũng không nhớ, hỏinhư thế hắn sao có thể đáp ứng. ”



Vương Thi Thiện chỉ nhìnNhiếp Bất Phàm.



Nhiếp Bất Phàm vẻ mặt hoangmang, gãi đầu, chần chừ hỏi, “Ta vì sao phải giao hoan với hắn. ”



“Chuyện này chỉ có làm mớibiết. ”



Vương Thi Thiện lãnh đạm trả lời.



Nhiếp Bất Phàm ngẫm nghĩ mộthồi, lại nhìn ánh mắt tựa như ẩn chứa thiên ngôn vạn ngữ của Lý Dực kia, tronglòng khẽ động.



“Chẳng lẽ trước kia ta biếtngươi. ”



Nhiếp Bất Phàm sờ cằm phỏng đoán, “Ta có phải đã quên mất chuyện trọng yếugì rồi không. ”



“Đúng vậy!” Lý Dực nhấn mạnhnói, “Mặc dù ngươi hiện tại quên mất, nhưng ta tuyệt không cho phép ngươi dùngcách này để bội nghĩa bạc tình. ”



“Bội nghĩa bạc tình. ”



NhiếpBất Phàm không thể tin được nói, “Ta và ngươi có gian tình. ”



“Đúng. ”



Lý Dực dùng khẩukhí nặng trịch nói, “Cho nên, ngươi phải có trách nhiệm với ta. ”



Nhiếp Bất Phàm nhìn về phíaVương Thi Thiện, dè chừng hỏi, “Vương Ngũ, chẳng lẽ ta hồng hạnh vượt tường. ”



Vương Thi Thiện gật đầu.



Nhiếp Bất Phàm kinh hãinói, “Không phải đâu!Ta cho dù muốn vượt tường cũng nên tìm một mĩ nhân tuyệtthế mềm mại ôn nhu a!Như thế nào lại tìm một khối băng mà trèo tới. ”



Lý Dực đen mặt.



Vương Thi Thiện đạm nhạtnói, “Không có gì kỳ lạ, khẩu vị của ngươi vẫn luôn không giống người thường. ”



“Vậy sao. ”



Nhiếp Bất Phàmthản nhiên nói, “Ngươi chính là minh họa tốt nhất cho khẩu vị của ta. ”



“…”“Được rồi, tiếp theogiao hắn cho ta. ”



Lý Dực nhảy tới trước mặt hai người, một tay kéo lấy Nhiếp BấtPhàm vào trong ngực.



“A, không!” Nhiếp Bất Phàmgắt gao nắm lấy áo choàng của Vương Thu Thiện, kêu lên, “Vương Ngũ, cứu ta!”Vương Thi Thiện thở dài mộthơi, u buồn nói, “Bất Phàm, ta không cứu được ngươi. ”



“Cái gì?Ngươi cứ trơ mắtnhìn ta bị một nam nhân khác bắt đi. ”



Nhiếp Bất Phàm dùng ánh mắt nhìn phụ tìnhlang mà liều chết trừng Vương Thi Thiện.



Vương Thi Thiện lấy ra mộtchuỗi Phật châu, nhẹ nhàng nói, “Ta sẽ cầu phúc cho ngươi. ”



“Không—–” Nhiếp Bất Phàmphát ra một tiếng thét thê lương thảm thiết.



Sau đó chỉ nghe ‘Xoẹt’ mộttiếng, áo choàng bị kéo rách thành hai mảnh.



Nhiếp Bất Phàm rốt cuộckhông thể chống chọi lại lực kéo mãnh liệt, bị Lý Dực mạnh mẽ khiêng đi.



Vương Thi Thiện nhìn haingười bọn họ biết mất trong bóng đêm, hai tay chắp trước ngực, bi thương mà niệmmột tiếng “A di đà Phật. ”



—Mi: Nhiều lúc nghĩ, nếu anh Ngũ tham lam một chút, mang Phàm Phàm cao chạy xa bay thì tốt rồi * cắn khăn * Nhưng là, ngẫm lại, cũng quá bất công với Lý huynh và Trương huynh TT^TT ~~~