Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 41 : Đừng

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Nhiếp Bất Phàm từ trong mê man tỉnh lại giữa cái ổ gà của chính mình, vừa khẽ động đậy đã cảm thấy toàn thân như rụng rời thành từng khúc, xương cốt còn răng rắc kêu vang.



Lý Tứ đáng chết!



Nhiếp Bất Phàm hai mắt đỏ bừng, vớ lấy cái gối bên cạnh ném mạnh xuống, mãi cho đến khi chúng gà xung quay chạy toán loạn vì sợ hãi mới bình tĩnh lại.



Hắn chậm chạp đứng lên, mặc lại quần áo tử tế, trong lòng âm thầm suy xét. Từ lúc nào khinh công của Lý Dực lại tốt như vậy, cư nhiên có thể thần không biết quỷ không hay xâm nhập vào phòng hắn?Chẳng lẽ tên kia đã cấu kế với Vương Ngũ?



Nghĩ hồi lâu cũng không ra manh mối gì, hắn quyết định tạm thời bỏ qua chuyện này.



Sau khi rửa mặt chải đầu xong xuôi, vừa bước ra khỏi cửa, hắn liền thấy Lý Dực đại gian đại ác thần thanh khí sảng đi tới.



Nhiếp Bất Phàm tà tà liếc hắn một cái.



Ánh nhìn này quả thực là phong tình vô hạn, mị lực vô cùng, tựa như mang theo ‘hờn dỗi’ cùng với ‘uất ức’ trong lòng khiến cho người ta có chút nổi da gà.



Lý Dực nhất thời cảnh giác, âm thầm cân nhắc xem rốt cuộc mình đã không cẩn thận đắc tội gì với đại gia trước mặt này?



Nhiếp Bất Phàm sau khi trừng hắn một hồi lại hừ lạnh một tiếng, bỏ đi.



Lý Dực vội vàng đuổi theo, gặng hỏi, “Làm sao vậy?”



“Trong lòng ngươi tự biết. ” Nhiếp Bất Phàm buồn bực quay đầu bỏ đi.



Lý Dực ngoan cố bám gót, lại nói, “Nói rõ ra xem. ”



“Đừng giả vờ hồ đồ thăm dò nữa. ”



“Ta quả thực hồ đồ. ”



“Được lắm, ngươi rốt cuộc thừa nhận rồi. ”



“…” Lý Dực nghẹn họng, tiếp tục kéo Nhiếp Bất Phàm lại hỏi, “Nói rõ ràng!”



Nhiếp Bất Phàm quan sát từ trên xuống dưới hắn một phen, thấy hắn nhãn thần trong veo, một vẻ quang minh chính đại.



Nhiếp Bất Phàm nhịn không được, thầm nhủ: với tính cách của Lý Dực, làm thì sẽ nhận, chắc chắn không giả vờ phủ nhận. Chẳng lẽ hắn thật sự nghĩ sai rồi?Lúc ấy tối lửa tắt đèn, quả thực không thể nào nhận biết, nhưng là ngoại trừ hắn còn có thể là ai?



Nhiếp Bất Phàm xụ mặt hỏi, “Đêm qua ngươi ở đâu?”



“Trong phòng. ”



“Không có ra ngoài sao?”



“Không hề. ”



“Làm sao chứng minh?”




Nam nhân ngồi dậy, cùng Nhiếp Bất Phàm xếp bằng chân ngồi đối diện nhau.



Hắn cúi đầu cọ cọ lên một bên cổ Nhiếp Bất Phàm.



Cái mùi này, không phải của Lý Dực, không thuộc về Trương Quân Thực, cũng không là của Tư Thần Vũ hay Lý Hoài, lại càng không thể là Thẩm Mộ Nhiên.



“Vương Thi Thiện!” Trên tóc hắn vẫn luôn mang theo một mùi đàn hương nhàn nhạt, mình tại sao mãi không phát hiện ra?Nhiếp Bất Phàm chấn động.



“Là ta. ” Người kia không phủ nhận.



“Vì sao?” Nhiếp Bất Phàm có chút hỗn loạn, hắn hoàn toàn không nghĩ tới Vương Thi Thiện lại có thể làm ra loại sự tình này.



Vương Thi Thiện vòng tay ôm lấy thắt lưng hắn, “Đêm hôm đó ngươi triệt để trục xuất Phật tổ trong lòng ta, rồi cường hãn mà thay thế vị trí của ngài. Từ đó trở đi, ta không cách nào tĩnh tâm tụng kinh. Ngươi, không thể vứt bỏ ta. ”



Nhiếp Bất Phàm trầm mặc, rồi lại trầm mặc.



Một lúc lâu, hắn mới phun ra một câu, “Nguyên lai ngươi ôm ấp cái mê luyến dị thường này với Phật tổ, bằng không thì ta sao có thể thay thế được. ”



“…”



Vương Thi Thiện rốt cục hiểu được sức công phá bằng ngôn từ có thể khiến thần phật tức chết của Nhiếp Bất Phàm.



Nhiếp Bất Phàm tiếp tục nói, “Ta cho người biết, ta với ngươi không có khả năng, ta không muốn dâm loạn với người xuất gia. ”



“Ta chưa xuất gia. ”



“Ngươi dám nói bản thân chưa từng có ý định xuất gia?”



“Trước kia từng có. ”



“Vậy là không được rồi. ”



“Nhưng là, ngươi đã khiến ta thay đổi suy nghĩ. ”



“Đừng, xuất gia là việc tốt có thể tích lũy công đức một đời, ngươi không thể bỏ dở. ”



“… Kỳ thực, ta đang nỗ lực tích góp ‘Công’ đức. ”



“…” Nhiếp Bất Phàm mới đầu còn nghe không hiểu, mãi cho đến khi cảm thấy của quý ở phía dưới của người kia bắt đầu ngóc dậy mới vỡ lẽ.



Ngay khi hắn còn chưa kịp nghĩ ra đối sách chống trả thì thân thể đã bị người đè xuống hung hăng công phá.



“Ta không muốn a…”



Giữa bóng đêm, một tiếng kêu rên vang vọng khắp chân trời.



—–



Yên: Vương lão ngũ nhà mình là trẻ nhỏ dễ dạy =))



“…”–Mimi: Lý Tứ, ai nha~~ thương huynh, hết oan ức này đến ủy khuất khác :)))))))