Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 42 : Không thể nói

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Chân trời bừng sáng, Nhiếp Bất Phàm từ trong đau nhức mệt mỏi mà tỉnh dậy. Nhìn ra Vương Thi Thiện đang ngồi thiền hấp thụ tinh hoa trời đất ở nơi cửa động, hắn liền đùng đùng nổi giận.



Nhìn vào bộ dáng tiên phong đạo cốt kia, ai mà ngờ hắn lại có thể giở thủ đoạn đánh lén trộm người như thế!Trên đời này còn có người nào bỉ ổi hơn hắn hay sao?



Nhiếp Bất Phàm thoáng có chút sầu muộn. Mấy nam nhân ngụ tại Kê Oa thôn này lần lượt xảy ra quan hệ nam – nam bất chính với hắn. Thân thể băng thanh ngọc khiết của hắn hiện tại đã đã biến thành một sợi tơ hồng nối cả đoàn người, tương lai như thế nào thú thê sinh tử, khai chi tán diệp (*)?



(*Chi = cành, Diệp = lá => ý chỉ việc sinh sôi nảy nở, phát triển nòi giống~~)



Được rồi, hắn thừa nhận chính mình quả thật có chút luẩn quẩn, nhúng chàm nam nhân xong lại còn muốn cùng nữ nhân, thực sự là hơi không phúc hậu. Thế nhưng nếu muốn hắn cứ như vậy mà sa lầy thì hắn không thể cam tâm tình nguyện, hơn nữa hắn chính là người ở dưới, mỗi lần đều quay cuồng giữa thống khổ và sung sướng, bị lăn qua lăn lại đến mức một chút khí phách cũng không còn.



Không được, hắn phải nhanh chóng nghĩ một biện pháp phản kháng, không thể cứ như vậy mãi.



Nhiếp Bất Phàm hùng hổ đứng lên, cúc hoa nhất thời nứt rạn, đau đến mức muốn đấm tường.



Vương Thi Thiện tức thì lướt đến, xoa đầu hắn, bình tĩnh hỏi, “Có khỏe không?”



“Ngươi nhìn thử xem!” Nhiếp Bất Phàm hung hăng quát.



Vương Thi Thiện tầm mắt quét từ trên gương mặt xuống đến cơ thể trần trụi của hắn, đến khi trượt xuống phần bụng dưới kia… đột nhiên không hiểu sao lại lắc lắc đầu.



Nhiếp Bất Phàm nhìn theo ánh mắt hắn, tức giận nói, “Nhìn cái gì vậy?Chưa thấy qua tiểu huynh đệ nào hùng vĩ như thế sao?”



“…” Vương Thi Thiện nghiêng mặt, nghiêm túc nhìn vào một tảng đá.



Nhiếp Bất Phàm một tay ôm mặt hắn vặn lại, uy hiếp, “Quan hệ giữa hai chúng ta, ngươi tốt nhất giữ mồm giữ miệng, nếu dám tiết lộ nửa câu, ta liền thiến ngươi. ”



Vương Thi Thiện bất giác thấp xuống tầm mắt, vô tình lại chiếu tướng vào bộ vị kia.



Nhiếp Bất Phàm tùy tiện kéo vạt áo của Vương Thi Thiện che che đậy đậy nơi trọng yếu của mình, tiếp tục nói, “Vốn dĩ ta định một khóc, hai nháo, ba treo cổ. Nhưng nể tình chúng ta quen biết đã lâu, ta không so đo nữa, hy vọng chuyện này về sau không còn tái diễn, ngươi cảm thấy thế nào?”



“A. ” Vương Thi Thiện ậm ừ lên tiếng.



“A?” Nhiếp Bất Phàm híp mắt nói, “Đừng hòng lừa gạt ta, ngươi ở trước mặt Phật tổ phát thệ cho ta, nói từ này về sau sẽ không bao giờ làm vậy với Nhiếp Bất Phàm nữa!”



“Ta xin thề, ” Vương Thi Thiện chầm chậm giơ tay lên, hít một hơi, miệng lẩm nhẩm nói, “…………………”



Nhiếp Bất Phàm cố sức căng tai mà vẫn không thể nghe được hắn đang nói cái gì, nhịn không được nổi nóng, “Ngươi nói ra miệng đi!”


Thập Cửu vội hét lên, “Vậy phải làm sao bây giờ?Cái chìa khóa còn chưa tìm được?”



“Đúng vậy, làm sao đây?” Nhiếp Bất Phàm vuốt cằm, làm bộ suy nghĩ.



Thập Cửu ở trong phòng đi tới đi lui, nôn nóng vô cùng.



“Nhiếp trưởng thôn, ngươi nhất định phải giúp ta. ” Thập Cửu dùng ánh mắt cần xin nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm.



“Không đơn giản a. ” Nhiếp Bất Phàm ngồi trên ghế, hai chân bắt chéo, vẻ mặt khó xử.



“Ta biết là không đơn giản, nhưng ta hiện nay ngoại trừ trông cậy vào ngươi ra thì không còn cách nào khác. ”



Nhiếp Bất Phàm gõ gõ bàn, một lúc lâu mới nói, “Vậy thế này, trong mấy ngày tới, ngươi giả vờ để lộ ra một chút tin tức về nơi cất giấu bảo tàng cho những người còn lại đi. ”



“Tiết lộ một chút về nơi cất giấu bảo tàng?” Thập Cửu nghi hoặc hỏi, “Vì sao?”



“Bọn họ tới đây vì cái gì?Chính là vì bảo tàng a!” Nhiếp Bất Phàm giải thích, “Nhưng là hiện nay lối vào bào tàng sắp bị vùi lấp, bọn họ liệu có suốt ruột hay không?”



“Có. ” Thập Cửu gật đầu.



“Như vậy, bọn họ sẽ làm cái gì?”



Thập Cửu suy nghĩ một chút, hai mắt thần bừng sáng, “Bọn họ chắc chắn sẽ tìm cách bảo trụ lối vào. ”



“Như thế có được không?” Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười nói, “Ngươi chỉ cần nói ra, còn chuyện hao công tổn sức cứ để bọn họ làm là được rồi. ”



Thập Cửu ban đầu vui vẻ, nhưng sau đó lại lộ chút do dự, nói, “Như vậy bọn họ chẳng phải sẽ càng nóng lòng muốn đi vào bảo khố hay sao?”



“Vậy thì sao?”



“Nếu không tìm được cái chìa khóa cuối cùng thì ta ngay cả đường lui cũng không có. ”



“Vậy ngươi là muốn có đường lui, nên ngay cả đường tiến cũng không cần?”



Thập Cửu xoắn xuýt hồi lâu, cuối cùng nghiêm trọng gật đầu, bình tĩnh nói, “Ta nhất định phải có quyết tâm làm tới cùng, ta tin vào tiên đoán của Cung chủ, ta nhất định có thể khai mở được bảo tàng!”



“Tốt lắm!”



Từ trong phòng Thập Cửu đi ra, Nhiếp Bất Phàm ngẩng đầu nhìn lên bầu trời trong xanh, giang rộng cánh tay, trong lòng âm thầm gào thét: ‘gieo gió nhất định sẽ gặp bão ác liệt hơn!’



Ta xem cái đầm bùn kia có dạy dỗ các ngươi đến chết hay không!