Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 46 : Hành trình tham bảo quỷ dị (3)

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



“Đừng kêu, còn chưa đâm vào bên trong!” Tư Thần Vũ xanh mặt. Vừa rồi thực sự là chỉ mành treo chuông!Thân thể người nào đó đột nhiên quỷ dị mà vặn vẹo một cái, hung khí kia cứ như vậy trượt qua cánh mông tên kia, sít sao dán vào bắp đùi tên kia mà run rẩy.



Nhiếp Bất Phàm khẩu khí hòa hoãn lại ít nhiều, nói, “Tốt rồi”. Tiếp sau đó, hắn nhìn thấy đôi mắt chất chứa hỗn độn cả dục vọng, cả xấu hổ, cả uồn bực và quyết tâm không bỏ qua kia của Tư Thần Vũ, không khỏi căng thẳng toàn thân.



“Thấp huynh, xem ra trận này đánh không thành đâu, chúng ta vẫn là bỏ qua đi?”



Tư Thần Vũ ghì hắn vào vách tường, hung hăng nói, “Tên đã lên dây còn muốn lâm trận bỏ chạy?”



“Rõ ràng là ngươi bắn không trúng, lại còn đổ lỗi cho ta…” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm.



Tư Thần Vũ tức thời nội thương trầm trọng, cảm thấy tôn nghiêm của mình vừa hóa thành tro bụi rồi theo gió bay xa tiêu thất. Hắn lập tức hạ quyết tâm, thề rằng nếu không làm cho người kia kêu cha gọi mẹ thì quyết không dừng tay!



Hắn vững vàng cố định thân trên của Nhiếp Bất Phàm, hạ thân áp sát lại, không ngừng va chạm vào khu vực giữa hai chân đối phương.



Nhiếp Bất Phàm cong thắt lưng nhích lên phía trên, thân thể vắt vẻo trên người Tư Thần Vũ, gần như tạo thành hình chữ T.



Tư Thần Vũ cười lạnh, giơ cánh tay lên, sử dụng một chiêu ‘hầu tử hái đào’, hung hăng kéo hắn xuống.



“A a a a a…” Nhiếp Bất Phàm lại phát ra tiếng thét thảm thiết khiến cho chúng gà xung quanh liên tiếp dựng thẳng lông mao, lần lượt rời đi.



Nhiếp Bất Phàm hai mắt đẫm lệ mơ mơ màng màng, đôi môi khẽ run rẩy, lộ ra một bộ dạng tiểu tức phụ người thấy mà thương.



Tư Thần Vũ hôn hôn một bên mặt hắn, thấp giọng trấn an, “Như vậy mới ngoan. ”



Lời vừa dứt cũng là lúc dục vọng tìm được lối vào. Tay Tư Thần Vũ chuyển qua ôm lấy bắp đùi Nhiếp Bất Phàm, cẩn thận xác định mục tiêu. Lần này nhất định không thể sai sót.



Nhiếp Bất Phàm lui cũng không được, tiến cũng không xong, bây giờ muốn gọi đàn gà tới hỗ trợ thì cũng đã không kịp nữa rồi, chỉ có thể cắn răng nhắm mắt, xem thường cái chết, nói, “Ngươi làm đi, cùng lắm ta mười tám năm sau lại là một trang hảo hán!”



Tư Thần Vũ khó khăn lắm mới nhịn được cười, hạ thân thiếu chút nữa mềm nhũn. Cũng may hắn có thể duy trì, bằng không tên tuổi lừng lẫy một đời đã bị hủy trên tay người này rồi, ngày sau chắc chắn ôm tiếng xấu ‘xuất tinh sớm’ mà đi khắp thế gian.



Người này không giữ lễ tiết thì cũng thôi đi, lại còn luôn miệng nói hươu nói vượn, thật sự là khiến cho người ta vừa yêu vừa hận.



Hắn quả thực nghĩ không ra vì sao một hồi xuân tình kiều diễm lại bị kẻ kia náo loạn thành như vậy?



Trong đầu thì nghĩ thế, nhưng là tức giận đã tiêu tan không ít, động tác của Tư Thần Vũ vì thế nhẹ nhàng chậm rãi đi rất nhiều. Hắn ấn Nhiếp Bất Phàm xuống, tiến vào một chút.




Nhiếp Bất Phàm xoay người, cúi đầu chỉnh trang lại y phục hỗn độn trên người, tùy tiện vén tóc sang một bên vai, lộ ra cần cổ trơn mịn.



Tư Thần Vũ vòng tay ôm ngang thắt lưng hắn, nhẹ nhàng lưu lại một dấu răng trên gáy đối phương.



“Lần này tha cho ngươi, lần sau đừng tưởng như vậy là xong chuyện. ” Tư Thần Vũ ghé vào lỗ tai hắn thì thầm.



Còn có lần sau?Nhiếp Bất Phàm liếc mắt nhìn hắn một cái, âm thầm quyết định ném hắn vào danh sách đen.



Mặc lại y phục chỉnh tề, lại chải chuốt tóc tai một chút, sau khi xác định bộ dạng không có gì bất thường, Nhiếp Bất Phàm mới nhẹ nhàng thở ra một hơi. Hạ thân phía sau mơ hồ như có chất lỏng đang chảy ra, hắn quắn quéo hai chân cọ cọ, cảm giác bản thân thật giống như đang đi yêu đương vụng trộm.



Ai, lễ tiết a, đều đã bay đến chân trời nào rồi?



“Ngươi xong rồi?” Tư Thần Vũ hỏi.



“Ừ. ”



Nhiếp Bất Phàm nhìn về phía Tư Thần Vũ, chỉ thấy hắn đang dang rộng hai cánh tay, thản nhiên nói, “Vừa đúng lúc, giúp bản vương gia mặc quần áo đi. ”



Nhiếp Bất Phàm nheo mắt, vươn tay dứt khoát rút bỏ một cái trâm cài tóc đã nghiêng vẹo sắp rơi của hắn, lại túm lấy y phục lộn xộn sắp tuột của hắn, dùng sức kéo một đường xuống tận gót chân, khiến cho hắn trong nháy mắt hoàn toàn trần trụi, con chim nhỏ ở giữa hai chân hiên ngang đung đưa theo gió.



Nhân lúc Tư Thần Vũ còn chưa kịp phản ứng, Nhiếp Bất Phàm rướn người, thất tha thất thểu mà chạy đi, chỉ một lát đã biến mất ở cuối thông đạo.



Tư Thần Vũ vẫn đang giang rộng hai tay, giống như chúa Jesus bị cột trên thập tự giá. Nhưng là chí ít chúa Jesus còn được bao bọc nửa người dưới, còn hắn hoàn toàn xích lõa, lạnh buốt.



Tư Thần Vũ cắc mặt xanh mét, cơ thể run rẩy, lửa giận bùng bùng xông lên tận óc.



“NHIẾP – BẤT – PHÀM – ”



Tiếng rống giận thật lớn tựa như núi lửa bùng nổ, chấn động cả tòa bảo khố.



Anh danh lững lẫy một đời của Tư vương gia rốt cuộc vẫn không thể bảo toàn, hình ảnh cao quý chính là ở cái thông đạo tối tăm này tan biến thành tro bụi.



May mắn là, một màn này không có người thứ ba chứng kiến, bằng không Tư Thần Vũ chỉ e sẽ nảy sinh ý định giết người diệt khẩu.



Ngay trong lúc hắn luống cuống tay chân mặc lại y phục thì tại một góc tối tăm phía trên thông đạo, một đôi mắt bất thình lình lóe sáng, một con gà ngũ sắc đang đứng trên vách tường quai miệng lặng lẽ cười âm hiểm.



Người thứ ba có thể không có, nhưng gà thứ ba thì chính là có một con…



—Mimi:Và con gà ấy không may lại là con gà biết nói duy nhất trên đời – Anh Hùng *mặc niệm*