Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 47 : Hành trình tham bảo quỷ dị (4)

Ngày đăng: 07:40 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Nhiếp Bất Phàm đi theo đàn gà vào sâu trong thông đạo ở phía trước. Nơi này bốn phía ánh sáng mờ mờ ảo ảo, không khí thanh lãnh, còn mang theo một mùi mục nát mơ hồ. Bất chợt hắn nghe thấy tiếng cào cào bới bới của một sinh vật nào đó ở nơi góc tường.



“Nên đi bên kia?” Nhiếp Bất Phàm nhìn vào ngã rẽ cách đó không xa, nhỏ giọng hỏi. Thanh âm dù nhỏ nhưng ở giữa không gian tĩnh lặng lại có vẻ đặc biệt rõ nét.



Một con gà từ lối rẽ kia nhảy vọt ra, quang quác kêu vài tiếng.



Nhiếp Bất Phàm gật đầu tỏ vẻ đã biết, sau đó dẫn theo đàn gà đi tới.



Đi được vài bước, hắn giật mình quay đầu nhìn lại. Cách xa như vậy mà dường như vẫn còn nghe được tiếng gầm gừ của Tư Thần Vũ, thật là dọa người mà. Nhưng vừa nghĩ tới bộ dáng trần truồng phơi mình trong gió của kẻ kia, hắn lại lập tức cảm thấy mãn nguyện. Đáng tiếc không có máy ảnh, bằng không hắn đã có thể chụp lại khoảnh khắc bất hủ này.



Đang nghĩ ngợi, trước mắt Nhiếp Bất Phàm bỗng nhiên hiện ra một gian phòng. Đây hẳn là nơi cất giấu bảo tàng, ánh sáng bên trong hắt ra một màu vàng chói lóa, sáng hơn so với thông đạo rất nhiều.



Nhiếp Bất Phàm bước nhanh vào. Đập vào mắt đầu tiên chính là bốn viên dạ minh châu ở bốn góc tường, ước chừng to bằng miệng bát, mỗi một viên đều có giá trị liên thành.



Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng nguyền rủa một tiếng: ‘Kẻ lắm tiền đại gian đại ác!’, sau đó nhanh tay lẹ mắt cạy ra hai viên bỏ vào trong túi, chừa lại hai viên để chiếu sáng. Kỳ thật hắn không hám tài, cái hắn thích chính là mấy thứ có công năng chiếu sáng tự nhiên này.



Hắn đảo mắt nhìn một vòng. Có thể thấy gian phòng cất bảo này chỉ có một cửa ra, vách tường ba phía gắn đầy những giá ngang được ghép từ những phiến đá nhỏ, giá bên phải bày mấy hộp ngọc xếp ngay ngắn thành hàng, lớn nhỏ đủ loại, ước chừng tới bốn mươi mấy cái. Nhiếp Bất Phàm vươn tay sờ lên hộp ngọc, chỉ thấy một cảm giác trơn nhẵn lạnh buốt, chất ngọc trong sáng. Cho dù không biết bên trong hộp chứa cái gì, nhưng chỉ riêng những cái hộp này thôi đã có thể đổi lấy một cả tòa trang viên rộng lớn rồi.



Kế tiếp, Nhiếp Bất Phàm tiện tay mở nắp một hộp ngọc, nhìn vào trong. Bên trong thế nhưng lại chứa đầy một thứ giống như cát, lấp lánh ánh kim, tính chất nhỏ mịn, đưa lên mũi ngửi dường như còn phảng phất một mùi gì đó. Tuy rằng không biết đây là cái gì, nhưng nếu đã dùng tới loại hộp quý như thế này để bảo quản, hiển nhiên giá trị của nó khẳng định trân quý gấp nhiều lần hộp ngọc.



Hắn lại mở thêm mấy hộp ngọc khác, đồ vật bên trong đều vô cùng kỳ quái, dạng khối có, dạng viên có, mà dạng chất lỏng sền sệt cũng có.



Nhiếp Bất Phàm xem xét một hồi liền mất hứng, xoay người bỏ sang giá ngang bên trái.



Giá bên trái này bày rất nhiều bình gốm, có mấy chiếc đã bị rơi vỡ thành từng mảnh. Dùng một cây gậy gẩy gẩy những mảnh vụn, Nhiếp Bất Phàm cũng không nhận ra đống vàng vàng đen đen vốn được chứa đựng trong bình đó nguyên bản là cái gì, tuy đã có dấu hiệu hư nát nhưng lại không có mùi hôi thối, có lẽ đã bay hơi hết rồi.



Hắn bắt đầu cẩn thận xem xét những chiếc bình còn nguyên vẹn, bên trên còn được cẩn thận nút lại bằng một cái nút bấc. sau khi mở ra, hắn lại phát hiện còn có mấy cái nút nữa.



“Đậy thật là chặt. ” Nhiếp Bất Phàm nhỏ giọng thì thầm.


“Ta nghe thấy tiếng kêu của hắn. ”



“Hắn không phải thường xuyên kêu như thế hay sao?” Tư Thần Vũ tùy tiện nói, “Ngươi chẳng lẽ còn không biết tính hắn?Vô pháp vô thiên, không hiểu lễ nghĩa, không phân tôn ti, miệng lưỡi độc địa, việc xấu tràn lan. ”



“Nếu đã không vừa mắt vương gia như thế, ngươi cần gì phải vượt qua ranh giới kia?”



Tư Thần Vũ không trả lời.



Vương Thi Thiện lại nói, “Hắn quả thực không màng thế tục, lễ nghi, sống vô cùng tiêu diêu tự tại, nhưng là có lẽ ngay bản thân hắn cũng không phát hiện ra, hắn kỳ thực rất xem trọng mỗi người bên cạnh. Thoạt nhìn có vẻ như tâm không vướng bận, thật ra rất sợ cô đơn. Cùng hắn xây dựng tình cảm rất dễ dàng, nhưng nếu sau này lại bị chính người hắn coi trọng vứt bỏ, chắc chắn hắn sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. ”



“Ngươi nói lời này là có ý gì?”



“Vương gia là hoàng thân quốc thích, không có khả năng vì một nam nhân mà làm chuyện tổn hại tới thể diện quốc gia. Bất Phàm đối với ngươi mà nói có lẽ chỉ là một món đồ tiêu khiển, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ, thêm một người cũng không nhiều, bớt một người cũng không ít, cần gì cứ phải nhất quyết biến hắn thành người có dây mơ dễ má với ngươi chứ?”



“Ta là hoàng thân quốc thích, vậy Vương công tử chẳng lẽ không phải con cháu thế gia hay sao?Ngươi lẽ nào không sợ ô danh dòng họ?”



“Ta khác ngươi, gia tộc đã sớm xem ta như người xuất gia, ta có thể gạt bỏ mọi vướng bận trong lòng, cùng hắn ẩn cư bầu bạn cả đời. ”



“Ngươi mới quen biết hắn không bao lâu mà lại nguyện ý vì hắn vứt bỏ mọi thứ?” Tư Thần Vũ giật mình nói.



“Ta tin vào duyên phận, cũng tin tưởng sự lựa chọn của bản thân. Ta cũng không mất đi cái gì, ngược lại ta có hắn. ” Vương Thi Thiện nhìn về phía Nhiếp Bất Phàm, ánh mắt bất chợt bừng sáng, khóe miệng khẽ cong lên, “Nếu như ta lưu lại, hắn tuyệt đối sẽ cùng ta từng ngày từng ngày bước tới tương lai, mãi mãi không xa cách. ”



Tư Thần Vũ nhịn không được mỉa mai nói, “Ngươi đừng quên, nam nhân của hắn không chỉ có một mình ngươi. ”



“Ta biết. ” Vương Thi Thiện chuyển rời tầm mắt về trên người Tư Thần Vũ, đáp, “Ngươi cho rằng hắn trêu hoa ghẹo nguyệt là để hưởng thụ quan hệ thân mật sao?Ta dám khẳng định, dù là trải qua một đời thanh tâm quả dục, hắn cũng sẽ không may may khó chịu. Người thực sự không kìm được dục vọng là chúng ta. ”



Tư Thần Vũ vô pháp bác bỏ. Tuy rằng Nhiếp Bất Phàm thường xuyên vô ý vô thức mà trêu ghẹo người khác, nhưng ánh mắt hắn quả thực trong sáng thuần khiết, không hề có một tia dâm dật.



“Vương gia, hy vọng ngươi có thể cẩn trọng suy xét một chút, xem nên xử lý quan hệ với Nhiếp Bất Phàm như thế nào. ” Vương Thi Thiện ánh mắt lạnh lẽo, “Nếu như ngươi dám tổn hại hắn, tại hạ tuyệt đối sẽ không khách sáo. Hơn nữa, ngươi không biết rằng đời này tìm được một cục rắc rối kỳ lạ như hắn rất không dễ dàng hay sao?”







Mimi: Vương Ngũ ca ca *rưng rưng* ái mộ ca~~~