Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 66 : Đăng đường nhập thất

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Tư Thần Vũ mời mọi người vào phòng, nói thẳng việc chính, “Hôm nay Vệ minh chủ đến thỉnh cầu ta một chuyện. ”



“A?Là chuyện gì?” Thẩm Mộ Nhiên cầm chiếc khăn lụa che che cái mũi có hơi tắc, dò hỏi.



Những người khác cũng lộ ra vẻ mặt tò mò.



Tư Thần Vũ nói, “Hắn đoán chừng trong bảo khố của Đa Bảo Thánh nhân có một bảo vật mà Đông Thịnh Thượng Phủ trước kia bị thất lạc, hy vọng chúng ta kiểm kê bảo tàng xong có thể trả lại món đồ này cho hắn. ”



“Là bảo vật gì?” Lý Hoài hỏi.



“Hắn đưa cho ta một bức vẽ, các ngươi xem. ” Tư Thần Vũ mở cuộn tranh, trải ra trên mặt bàn.



Chỉ thấy bên trên vẽ một thanh trường kiếm cổ xưa, chuôi kiếm có hai chữ được khắc rất ngay ngắn, viết là: Thuần Quân.



“Thuần Quân?” Lý Dực kinh ngạc nói, “Nguyên lai chính là bảo kiếm do Âu Dã Tử sư phụ làm ra mấy trăm năm trước, sau này lại không hiểu vì sao mà biến mất. Chẳng lẽ là bị Đa Bảo Thánh nhân thu thập được?”



“Thuần Quân?” Nhiếp Bất Phàm cũng lẩm bẩm một tiếng. Hắn nhớ rõ con mèo Vệ Địch nuôi cũng có cái tên như thế, xem ra hắn đối với thanh kiếm báu này rất chấp nhất.



“Làm sao?Ngươi cũng từng nghe qua?” Lý Dực hoài nghi nhìn hắn.



Nhiếp Bất Phàm nhún vai, “Không phải là ta vừa nghe các ngươi nói đó sao?”



“Ngày đó tham bảo, các ngươi có ai từng thấy qua thanh kiếm này không?” Tư Thần Vũ hỏi.



Mọi người ngơ ngác nhìn nhau, đều tỏ vẻ chưa từng thấy.



Thẩm Mộ Nhiên nói, “Tuy rằng chưa thấy qua nhưng không hẳn là không có, dù sao chúng ta cũng chỉ mới thăm dò một phần bảo tàng. ”



Tư Thần Vũ gật đầu, đảo mắt nhìn mọi người, nói, “Hiện tại ta muốn hỏi ý kiến các ngươi một chút, nếu thật sự tìm ra thanh kiếm này, các ngươi có đồng ý trả nó lại cho Vệ minh chủ hay không?”



Kỳ thực vấn đề này không cần phải hỏi. Mặt mũi của Vệ minh chủ lớn hơn rất nhiều so với giá trị một thanh kiếm, bọn họ vốn không có lý do gì để cự tuyệt.



Nhiếp Bất Phàm lại đột nhiên hỏi một câu, “Hắn muốn dùng cái gì để đổi lấy thanh bảo kiếm này?”


Quan hệ của tên này và Vệ Địch rốt cuộc là như thế nào?Xem ra cũng không phải đơn giản. Nhìn vào vẻ mặt đầy tính chiếm hữu đến không nỡ nhìn thẳng kia, dùng ngón chân cũng biết Nhiếp Bất Phàm và hắn chắc chắn có gian tình. Hắn đến tột cùng định làm gì?Có sử dụng cực hình với tên kia không hay là nhân đạo mà dứt khoát xuống tay tiêu diệt trước khi thảm kịch phát sinh?



Tâm tình mọi người đều nặng trĩu và đau khổ.



Vệ Địch buông Nhiếp Bất Phàm ra, nói với mọi người, “Ta quyết định tạm trú ở Kê Oa thôn cho đến khi tìm được bảo kiếm. ”



Nhiếp Bất Phàm đang muốn mở miệng đáp ứng thì thấy Tư Thần Vũ hung hăng trừng hắn, vì thế bèn nói, “Ngươi cũng thấy đấy, gà trong toàn thôn không hoan nghênh ngươi. ”



Vệ Địch căn bản không coi toàn thể chúng gà đang chằm chằm quan sát hắn ra cái gì, tùy tiện nói, “Ta ở cùng ngươi là được. ”



Lời vừa nói ra, cả đám người Tư Thần Vũ cũng mắt sắc như dao mà nhất lượt bắn về phía hắn.



Nhiếp Bất Phàm khoát tay, “Ngươi cũng thấy đấy, người trong toàn thôn cũng không chào đón ngươi. ”



Về Địch quét mắt liếc bọn họ một cái, thản nhiên nói, “Ngươi là thôn trưởng, nơi này đương nhiên do ngươi quyết định. ”



Nhiếp Bất Phàm hả lòng hả dạ, vỗ vỗ vai Vệ Địch khen ngợi, “Quả nhiên có tiền đồ, bản thôn trưởng thích ngươi. ”



Mọi người lại đồng loạt bừng bừng sát khí nhìn về phía hắn.



Nhiếp Bất Phàm làm như không để ý, vỗ ngực nói, “Minh chủ đại nhân, ngươi cứ ở lại đi, ta sẽ an bài cho ngươi một phòng. ”



Vệ Địch lại nói, “Tìm một phòng gần ngươi nhất. ”



Trương Quân Thực và Lý Dực bỗng nhiên cảm thấy nguy cơ đột ngột nảy sinh. Chỗ ở của bọn họ vừa vặn chính là một trái một phải bên cạnh phòng Nhiếp Bất Phàm.



Cũng may Nhiếp Bất Phàm còn không đến mức mất trí. Hắn nói với Vệ Địch, “Hai bên phòng ta ở đều có người rồi, nếu ngươi nhất định muốn một gian gần ta thì chỉ có chuồng heo phía sau, nơi đó lâu rồi không nuôi heo, quét dọn một chút là có thể vào ở. ”



Vệ Địch trầm mặc thật lâu, nói, “Tùy ý tìm cho ta một gian phòng là được rồi, khoảng cách không thành vấn đề, quan trọng là phải cho ‘người’ ở. ”



Vì thế, Vệ đại minh chủ thế cường lực mạnh vào ở Kê Oa thôn.



Hắn tự cho rằng quan hệ của mình với Nhiếp Bất Phàm không giống bình thường, cho nên đương nhiên phải đăng đường nhập thất (*), lại không hay biết rằng người nào đó sớm đã hoa nở khắp nơi, cơ hữu chất cao như núi…(*)登堂入室Đăng đường nhập thất: tiến dần từng bước qua cửa vào nhà.