Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 67 : Tạo nghiệp chướng

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Việc Vệ Địch vào ở trong Kê Oa thông khiến cho tất cả chúng ‘công’ và hết thảy đàn gà đều như gặp phải đại địch. Đám người và gà kia trước nay chưa bao giờ lại đồng lòng nhất trí đến thế, thậm chí có thể vượt qua chướng ngại về chủng tộc và ngôn ngữ mà trực tiếp tiến hàng giao lưu sâu sắc bằng ánh mắt.



Vệ Địch tuy rằng đối mặt với sát khí khắp nơi nhưng thần sắc vẫn thập phần tự nhiên, yên yên ổn ổn mà ở lại. Có điều mèo hắn dưỡng thì lại không được may mắn như vậy, vừa với tiến vào thôn không lâu, ngay thời điểm chủ nhân không để ý liền bị hóa thành gà, mà chào đón nó chính là một đám bằng hữu cùng cảnh ngộ đang mài mỏ cọ cánh. Sau đó, chỉ nghe một tiếng gáy thảm thiết bay vút lên không trung cùng với đủ loại âm thanh khanh khách và những tiếng vỗ cánh rung trời chuyển đất, đám gà bổ nhào vào Thuần Quân tội nghiệp chẳng khác nào đang chen chúc cắn xé tranh đoạt thức ăn.



Bất quá chỉ một hồi, đàn gà đã tản đi, lộ ra bên trong một con gà trống hoa lông trụi hơn phân nửa, đang nằm co giật trên mặt đất.



Thị nữ phát hiện Thuần Quân mất tích, lập tức bẩm báo với Vệ Địch.



Vệ Địch không thèm để ý, chỉ phất tay nói, “Nếu nó muốn về tự nhiên sẽ về, còn nếu không muốn, cứ thả nó đi thôi. ”



Từ sau khi nó bị mất mặt trước ba con gà, Vệ Địch liền thất vọng với nó vô cùng. So với gà trong Kê Oa thôn, sức chiến đấu của Thuần Quân thực sự thua kém hơn nhiều.



Nghe chủ nhân nói như thế, thị nữ cũng không để ý tìm kiếm nó nữa, nhưng là sau đó không lâu, nàng luôn nhìn thấy một con gà trụi lông u sầu đi qua đi lại bên cửa sổ…



Vào ngày đầu tiên ở lại thôn, Vệ Địch chậm rãi đi tới phòng Nhiếp Bất Phàm dùng bữa. Nhưng đến khi hắn bước vào phòng liền phát hiện trong phòng đã ngồi chật kín người, ngay cả một chỗ cho hắn dừng chân đứng cũng không có, chứ đừng nói gì tới ghế trống.



Tư Thần Vũ tao nhã cười chào hỏi hắn, “Vệ minh chủ, trưa an. ”



Những người còn lại cũng theo đó sôi nổi thăm hỏi, thế nhưng không một ai xê dịch vị trí để chừa chỗ cho hắn.



Vệ Địch liếc mắt nhìn thị nữ một cái. Nàng lập tức hiểu ý, tìm một cái ghế từ nơi khác mang tới cho hắn.



Ngay thời điểm Vệ Địch đặt mông ngồi, một vật lạ từ phía trên đột ngột rơi xuống, vừa vặn lạch cạch lăn tròn trên ghế. Vệ Địch khóe mắt liếc nhẹ, nhưng người cũng đã ngồi xuống rồi, nhất thời cảm giác dưới mông có một thứ mềm mềm bị đè bẹp, thậm chí thính lực hơn người của hắn còn có thể giúp hắn nghe thấy một tiếng ‘bóc’ rất nhỏ.



Sắc mặt Vệ đại minh chủ cứng đờ, lưng dựng thẳng, nhịn xuống cảm giác muốn lập tức đứng lên.



Những người còn lại trong phòng ai uống trà cứ uống, ai đọc sách cứ đọc, ai cắn hạt dưa vẫn tiếp tục cắn hạt dưa, cực lực làm như chính mình cái gì cũng không hay không biết.



Vệ Địch ngẩng mặt lên, chỉ thấy một bóng gà đen xì đang đứng trên xà nhà, không biết là cố tình hay vô ý mà chổng mông về phía hắn, sau đó lạch bạch chuồn tới bên kia xà nhà, triệt để tiêu thất.



Hắn âm thầm hít sâu một hơi, thái dương nổi lên mấy sợ gân xanh. Mà, dưới bàn tay đang nắm chặt của hắn, tay vịn ghế phát ra vài tiếng ‘răng rắc’ tiêu hồn.



Cả căn phòng rơi vào một mảnh tĩnh lặng vô cùng quỷ dị, không một ai lên tiếng.



“Đều chen chúc vào phòng ta làm cái gì?” Thanh âm của Nhiếp Bất Phàm từ phòng bếp phía bên kia truyền đến. Hắn ló đầu vào nhìn mọi người trong phòng, vẻ mặt khó hiểu.



Tư Thần Vũ khụ một tiếng, cười nói, “Đều đang chờ ăn cơm. ”


Nhiếp Bất Phàm một tay vặn mặt của hắn trở lại, thực rất ngứa đòn mà dùng ngón tay đâm đâm vài cái lên chỗ bầm tím của hắn.



Lý Hoài kêu đau, cả giận nói, “Đừng tưởng rằng chỗ đau không ở trên mặt ngươi là có thể tùy tiện đâm!”



“Hắc hắc, cũng bởi vì không phải trên mặt ta nên ta mới đâm a~. ” Nhiếp Bất Phàm được đằng chân lân đằng đầu, lại vươn ngón tay ra, “Nào, cho ca ca đâm một cái nữa. ”



“Đâm cái đầu của ngươi, mau cút đi cho ta!” Lý Hoài một tay đẩy người ra, một tay đóng mạnh cửa lại.



Nhiếp Bất Phàm thỏa mãn rồi, vẻ mặt tươi cười trở về, nhưng là vừa mới đi ra ngoài sân liền thấy Vệ Địch đang đứng ở cách đó không xa lặng lẽ quan sát hắn, ánh mắt đặc biệt âm trầm.



Nhiếp Bất Phàm cũng không hề áp lực, vẫy vẫy tay chào người kia.



Vệ Địch vung tay, lập tức biến mất.



Mấy ngày sau đó, Kê Oa thôn sóng yên biển lặng.



Đám người Tư Thần Vũ đẩy nhanh tốc độ kiểm kê kho tàng, đặc biệt chú trọng việc tìm kiếm Thuần Quân cho Vệ Địch.



Công sức bỏ ra không làm người ta thất vọng, ngay ngày thứ năm kể từ khi Vệ Địch vào ở trong Kê Oa thôn, thị vệ phụ trách kiểm kê đã mang về một thanh bảo kiếm.



Vệ Địch cầm Thuần Quân trên tay, nhẹ nhàng vuốt qua thân kiếm, trong mắt lộ ra một tia kinh hỉ.



Hắn cất kỹ bảo kiếm, ôm quyền nói với mọi người, “Đại ân không lời nào cảm tạ hết, xem như Vệ mỗ thiếu các vị một ân tình. ”



“Vệ minh chủ khách khí, vật hoàn cố chủ mà thôi. ” Tư Thần Vũ mỉm cười đáp lại, nhưng trong lòng thì không ngừng mong ngóng vị minh chủ này tức tốc rời thôn. Sự hiện diện của hắn thực sự mang đến áp lực quá lớn cho tất thảy mọi người trong Kê Oa thôn (trừ Nhiếp trưởng thôn). Mặc dù mấy ngày nay hắn chưa từng một mình một chỗ với Nhiếp Bất Phàm, nhưng mọi người chung quy vẫn cảm thấy có cái gì đó không đúng.



Vệ Địch lấy được bảo kiếm, liền cáo biệt mọi người.



Đám người Tư Thần Vũ không ngờ sự việc lại thuận lợi như vậy. Chẳng lẽ hắn thực sự không tơ tưởng Nhiếp Bất Phàm, chỉ là bọn họ lo bò trắng răng, thần hồn nát thần tính mà thôi?



Nhưng là, rất nhanh sau đó bọn họ đã phải thay đổi suy nghĩ.



Ngay đêm Vệ Địch rời đi, một gian nhà cỏ bỏ hoang ở cuối thôn đột nhiên bốc cháy. Lực chú ý của mọi người hoàn toàn bị trận đại hỏa này thu hút, kết quả trong một lúc sơ suất, Nhiếp Bất Phàm đã bị người bắt đi.



Khi mọi người lo lắng đứng ngồi không yên mà đi tìm khắp thành Khê Sơn thì Vệ Địch đã dắt theo vài tên người hầu đi trước một bước, lại còn đi nhanh không gì sánh được. Mọi thứ rõ ràng đã được chuẩn bị chu toàn từ trước, không để cho mấy người bọn họ có một cơ hội cản trở nào.



Đám người ở Kê Oa thôn bị một chiêu rút củi dưới đáy nồi này đánh cho trở tay không kịp, không chỉ phẫn nộ trước hành vi bắt người bá đạo ngang ngược của Vệ Địch mà còn lo lắng hậu họa Nhiếp Bất Phàm gây ra trong chuyến đi này. Phải biết rằng sức phá hoại của tên này chính là là vô biên.



Vệ đại minh chủ, ngươi đem hắn ra ngoài, đây chính là đang tạo nghiệp chướng, nghiệp chướng a!–