Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 68 : Thời gian sống cùng Vệ Địch

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên



*****



Nhiếp Bất Phàm mơ mơ màng màng, cảm giác thân thể mình tựa hồ như đang lay động không ngừng, hạ thân liện tục bị một vật cứng rắn xâm nhập, bên tai còn truyền đến những tiếng ‘bành bạch’ rõ rệt.



Hắn mở bừng hai mắt, lập tức nhìn thấy gương mặt tràn đầy dục vọng kia của Vệ Địch phóng đại ngay trước mắt.



“Ngươi…” Lời chưa nói ra khỏi miệng đã bị thế công mãnh liệt của người kia chặt đứt.



Nhiếp Bất Phàm với tay níu lấy mấy tấm thảm trải bên dưới, gắng sức cố định thân mình, ánh mắt đảo khắp xung quanh, phát hiện nơi đây là một gian phòng xa lạ, diện tích không lớn, từ trên xuống dưới đều được làm bằng gỗ, mặt sàn còn có cảm giác đong đưa nhè nhẹ, giống như một khoang trên con thuyền nào đó.



“Ngươi tỉnh?” Vệ Địch dừng lại động tác, bình tĩnh nhìn chằm chằm Nhiếp Bất Phàm, đôi mắt ưng sắc bén mang theo dục hỏa cùng tức giận.



Tức giận?Người nên nổi nóng là ta mới đúng chứ?Nhiếp Bất Phàm cũng không đặc biệt chú ý đến tư thế ái muội của hai người hiện tại, chỉ hỏi, “Đây là nơi nào?Ta tại sao lại ở chỗ này?”



Hắn vốn dĩ đang xem bọn thị vệ dập lửa, sau đó bất chợt thấy vùng gáy tê rần, tiếp đó chuyện gì cũng không hay biết, khi tỉnh lại đã ở trong tình trạng này.



“Là ta mang ngươi tới. ” Vệ Địch nói một cách đương nhiên, “Bây giờ đang trên đường hồi kinh. ”



“Kinh thành?” Nhiếp Bất Phàm bất mãn nói, “Muốn mang ta tới kinh thành làm cái gì?Ta không đi. ”



“Hừ, chuyện này cũng không phải do ngươi tự quyết định. ” Vệ Địch đáy mắt bắn ra quang mang sắc bén.



Nhiếp Bất Phàm thẳng tay lấy cái gối úp vào mặt đối phương, thuận tay bồi thêm hai quyền, sau đó bắt đầu giãy dụa.



Vệ Định nổi nóng vung tay xé nát cái gối, khống chế hai tay hắn, dùng sức thúc mạnh vào.



“A!” Nhiếp Bất Phàm gập chân, đạp thẳng lên mặt Vệ Địch.



Vệ Địch gạt chân hắn ra, tiếp tục tàn sát bừa bãi.



“Cứu mạng, giết người, giết người!” Nhiếp Bất Phàm gào thét thảm thiết.



“Im miệng!” Vệ Địch gầm lền. Hắn gào tới bung cổ như vậy sẽ khiến cho tất cả mọi người trên thuyền đều nghe thấy.



“Ta không im!” Nhiếp Bất Phàm oán giận nói, “Ta muốn tất cả mọi người chứng kiến bộ mặt ác ôn của Vệ Địch ngươi!”



Vệ Địch cười lạnh một tiếng, một ngón tay nhanh nhẹn điểm xuống, thanh âm của Nhiếp Bất Phàm bất chợt im bặt, chỉ có hai con ngươi của hắn vẫn không ngừng chuyển động như đang nhảy múa.



Cư nhiên lại bị điểm á huyệt!Nhiếp Bất Phàm còn tưởng rằng loại công phu vớ vẩn này vốn dĩ không tồn tại, bởi vì những người khác ở Kê Oa thôn cho tới bây giờ cũng chưa từng sử dụng với hắn.



“Đêm đó ngươi ôn nhuận hơn nhiều. ” Vệ Địch cảm thán.


Vệ Địch dừng một chút, thoáng nhìn vẻ mặt nhẫn nhịn chịu đựng khi phải từ bỏ chiếc giày yêu quý của tên kia, suýt chút nữa nhịn không được mà cười ra tiếng.



Người này, thật sự là… Vệ Địch lần đầu tiên cảm thấy vốn ngôn ngữ của mình quá ít ỏi.



Vệ Địch cách một lớp quần đâm đâm vài cái vào người kia như trút giận, sau đó lôi hắn đến bên giường, không chút do dự mà lột giày của hắn, từ bên trong lấy ra một xấp ngân phiếu. Đếm một lượt, không nhiều không ít, vừa vặn trùng khớp với số ngân phiếu chính mình bị mất lúc trước.



Vệ Địch nhìn Nhiếp Bất Phàm còn đang hờn hờn dỗi dỗi, thần nghĩ hẳn là trên người hắn hiện tại đã không còn đồng nào rồi.



“Ngươi muốn cái gì cứ nói với ta, ta sẽ sai người đi chuẩn bị. ” Vệ Địch giơ ngân phiếu lên, nói, “Cho nên, mấy thứ này đối với ngươi không cần thiết. ”



Nhiếp Bất Phàm lí nhí, “Đây không phải là giam giữ trá hình hay sao?”



“Như thế nào gọi là giam giữ?” Vệ Địch an ủi, “Phải nói là, ‘nuôi dưỡng’ mới đúng. ”



Có gì khác nhau?Nhiếp Bất Phàm khinh bỉ trừng mắt liếc hắn một cái.



Vệ Địch sờ sờ đầu hắn giống như đang dỗ dành sủng vật, nói, “Ngoan, chuẩn bị rồi đi dùng bữa đi. ”



“Có gì hay mà chuẩn bị. ” Nhiếp Bất Phàm gẩy gẩy mấy cọng tóc lộn xộn trên đầu, quần áo hỗn độn một mảnh, hai chân chỉ còn đi một đôi tất vải, “Ta cứ như thế này mà đi ăn cơm. ”



Vệ Địch nheo mắt lại, uy hiếp nói, “Ngươi nếu như không chỉnh trang lại cho tốt thì đừng hòng ăn cơm. ”



“Ngươi để ta đói, ta liền khỏa thân chạy khắp nơi!”



Vệ Địch trầm mặc, ánh mắt gắt gao nhìn hắn, tựa hồ như muốn nhìn thấu bộ não không biết làm từ cái thứ quái dị gì của hắn.



Một lúc lâu sau, Vệ Địch mới xoay người, phất tay áo mở cửa phòng, hạ lệnh, “Lát nữa mang bữa tối vào đây!Hôm nay ta muốn dùng bữa trong phòng. ”



Nhiếp Bất Phàm ngã vật xuống giường, kéo chăn trùm kín đầu, trong lòng âm thầm gào thét: muốn đánh chết tên kia quá!







Lời tác giả: Tiểu kịch–



Chúng công: “Nhiếp Bất Phàm, ngươi vì sao lại bỏ qua một công tử văn nhã tuấn mỹ vô song như Thẩm Mộ Nhiên chứ?”



Nhiếp trưởng thôn: “Tuấn mỹ vô song?Ta cảm thấy hắn giống như một con thảo nê mã (*) a. ”



Chúng công: “…”



(*)Thảo nê mã: Từ hài âm trên mạng của Fuck your mother, cũng là tên của một loại động vật hư cấu, tuy có hình dạng như con lạc đà nhưng lại được xếp vào loại ngựa. —