Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 91 : Cuộc chiến bắt Thụ (15)

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



“Vi thị thư, ngươi rốt cuộc đang tìm cáigì. ”



Thái giám thấy Nhiếp Bất Phàm vừa thức dậy đã bắt đầu sục sạo khắp tẩmcung, lúc này ngay cả ván giường cũng lật lên, không nhịn được, hỏi.



Nhiếp Bất Phàm không trả lời, đứng dậy, đi đi lại lại trong tẩm cung, biểu tình rối rắm.



Đúng lúc ấy, ngoài cửa truyềnđến một tiếng vấn an, Minh đế sải bước đi vào.



Nhiếp Bất Phàm vừa nhìn thấyhắn liền bổ nhào tới, hai tay không ngừng sờ tới sờ lui trên người đối phương.



“Ha, Tiểu Bảo, hôm nay vìsao lại nhiệt tình như vậy. ”



Minh đế ôm người nọ vào lòng, trên mặt tràn đầy tiếuý.



Nhiếp Bất Phàm nhìn hắn mộtlúc lâu mới nghiêm túc hỏi, “Lệnh bài của ta đâu. ”



“Lệnh bài nào. ”



Minh đế nhướnmày.



“Chiếu ngự lệnh bài. ”



NhiếpBất Phàm hoài nghi hỏi, “Hôm qua rõ ràng vẫn còn, vừa thứ dậy đã không thấy đâu nữa. ”



“A. ”



Minh đế trầm giọngnói, “Kẻ nào to gan lớn mật như thế, ngay cả lệnh bài Chiếu Ngự của ngươi cũngdám lấy trộm!”Nhiếp Bất Phàm âm thầmkhinh bỉ, ‘Ngươi còn giả bộ làm gì!Ngay trên địa bàn của ngươi, ai dám trộm đồ?’Thối lui vài bước, Nhiếp BấtPhàm buồn bã nói, “Hoàng thượng, đồ đã ban thưởng lại trộm thu hồi, như thế cóphải quá kém phúc hậu rồi không. ”



“Tiểu Bảo nói cái gì vậy?Trẫm sao có thể làm chuyện này. ”



Minh đế thà chết không chịu nhận, “Nếu khôngphải bị trộm thì nhất định là ngươi bất cẩn làm rơi ở đâu đó rồi. Một lát trẫmtìm giúp ngươi, tìm được liền đưa lại cho ngươi. ”



Nhiếp Bất Phàm nói, “Nếukhông tìm được thì sao. ”



“Sẽ tìm được. ”
“Trước đó ngươi không biết. ”



Phiền Lạc tay vắt sau lưng, ngưng thần nhìn hắn.



Nhiếp Bất Phàm nhìn trời, trầm tư suy nghĩ một lát, sau đó tức thì nhào tới ôm lấy thắt lưng Phiền Lạc, ưỡnngười ra sau nhìn đối phương, cười nói, “Quốc sư, theo ta lên đảo vui chơi vàingày được không. ”



Phiền Lạc không có động tĩnh gì, thản nhiên nói, “Ngươi từ trong cunglén lút chạy tới đây, Hoàng thượng nhất định sẽ nổi trận lôi đình, ngươi muốnta như thế nào ăn nói với hắn. ”



“Còn ăn nói cái gì. ”



NhiếpBất Phàm cười đến rực rỡ xán lạn, “Chúng ta cách đây không lâu tuyên bố luyếnái lẫn nhau, hiện tại lại cùng biến mất, với chỉ số thông minh của Hoàng thượng, sao lại không đoán ra chúng ta có gian tình?Qua một thời gian nữa sẽ gửi chohắn một tấm thiệp mời báo rằng chúng ta đã định chung thân, khiến hắn hiểu đượcđại cục đã định, vô pháp lay chuyển. Cứ như vậy bóp chết ‘cơ’ tâm của hắn, chúngta liền có thể vui vẻ ăn mừng rồi. ”



Ngươi xác định ngươi đây làkhông phải lửa cháy lại đổ thêm dầu, chọc hắn tức chết đi?Phiền Lạc không nói gì.



“Dù sao ta cũng sẽ không hồicung. ”



Nhiếp Bất Phàm hắc hắc cười, nói, “Ngươi nếu như không đồng ý, có thể lặnglẽ mật báo cho hắn, ta đây sẽ bắt ngươi về làm áp trại phu nhân, thực sự làm tớimức ‘chuyện đã rồi’, cho ngươi chỉ còn nước thất ‘thân’ gào khóc, kêu oan cũngkhông có cửa. ”



Phiền Lạc im lặng nhìn hắn, đột nhiên có loại cảm giác chính mình đã bước xuống tặc thuyền (*).



(*)Tặc thuyền: thuyền của bọn cướp, giết người cướp của gian dâm cưỡng bức, khônggì không làm. Nhiếp Bất Phàm đặt tay lênvai hắn, tiếp tục nói, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi ngoan ngoãn hợp tác, ta sẽkhông làm thế với ngươi, lại còn đảm bảo cuối cùng sẽ khiến ngươi công thànhlui thân (*), ngàn đời bất diệt. ”



(*)công thành lui thân: hoàn thành công đoạn thối lui rút chân ra khỏi việc này. Mấy lời phía sau thì xin miễnđi, đa tạ.



Phiền Lạc đáy mắt chợt lóetinh quang, vươn tay ôm lấy thắt lưng người kia, thấp giọng nói, “Kỳ thực, ta lạimuốn xem ngươi làm sao khiến ta thất ‘thân’ gào khóc, ‘công’ thành lui thân. ”



Từ sau lần rời cung ngày ấy, Phiền Lạc liền không cách nào ngăn cản được khát vọng chỉ chực bùng cháy nơiđáy lòng, thậm chí còn gặp một hồi xuân mộng. Người kia trong mộng mị sắc vôcùng, xinh đẹp động nhân, khiến cho hắn không thể nào nhẫn nhịn, muốn chiếm lấy.



Trong đầu hắn tự động tái hiện lại những hình ảnh đã thấy trên cuốn ‘Đoạn tụ đồ’, mỗi tư thế, mỗi biểu tình cũng đều làm cho người ta mê muội.



Phiền Lạc hiểu được, hắn quảthực đã động tâm với người này. Nhưng tên kia lại là người của hoàng thượng, quanh năm ở chốn thâm cung, cho dù hắn muốn vọng tưởng cũng không thể được.



Bất quá hôm nay thì khác, người nọ chạy khỏi hoàng cung, lại vừa vặn bị hắn bắt gặp, đây chẳng lẽ khôngphải chính là thời cơ trời ban cho hắn hay sao?Phiền Lạc cũng không loHoàng thượng sẽ giận cá chém thớt mà trút giận lên gia tộc của hắn. Với hiểu biếtcủa hắn đối với Hoàng thượng, người kia tuyệt đối sẽ không vì một chuyện nhỏ màlàm hư đại sự.



Hắn chỉ có thể nói một tiếng‘cáo lỗi’ với Hoàng thượng mà thôi, cái tên tai họa này, hắn là thật lòng muốn thunạp.



—Mi: Bị chờ mong một ai đó xuất binh ra trận~~~ (^v^)/ Bị hâm mộ mỹ công~~~~