Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 92 : Cuộc chiến bắt Thụ (16)

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi.

Beta: Lam Yên

*****



“Cái gì?Tên kia đang ở trên thuyền đi Kỳ Tự đảo. ”



Trương Quân Thực cầm bức thư Đại Khí đưa tới, vẻ mặt kinh hãi.



“Cáigì?Hắn ở trên thuyền đi Kỳ Tự đảo. ”



Cùng phản ứng còn có Thái Bạch, nhưng là hắnkhóe miệng giương lên, vô cùng đáng nghi.



LýDực xách hắn sang một bên, một phen đoạt lấy lá thư trên tay Trương Quân Thực, quét mắt qua mấy mấy hàng chữ như gà bới kia, hai mắt tức thì đồng thời phun lửa.



TrươngQuân Thực dần bình tĩnh lại, nói với Thái Bạch, “Thái Bạch huynh, xem ra nhất địnhphải làm phiền đến ngươi rồi. ”



“Làmphiền ta cái gì. ”



Thái Bạch nhìn trời.



“Phiềnngươi viết thư ngăn thuyền của quý đảo lại, giúp chúng ta bắt người. Hoặc nếunhư ngươi có thể lệnh cho chiến thuyền kia trực tiếp đưa hắn hồi thôn, chúng tatất nhiên vô cùng cảm kích. ”



Nói xong, Trương Quân Thực đi tới thư trác lấy giấybút, vuốt phẳng, tủm tỉm cười, ra hiệu cho người kia viết xuống.



TháiBạch do dự nói, “Cái này không tiện cho lắm. Ta mặc dù là Thiếu đảo chủ của KỳTự đảo, nhưng sinh ý trên đảo là do cha ta và nhị thúc quản lý, ta không thểnhúng tay vào. ”



LýDực liếc hắn một cái, lạnh lùng nói: “Có thể xem ngươi như con tin trao đổicũng được. ”



Mặtmũi Thái Bạch hiếm thấy mà trắng bệnh. Nhìn nhìn Lý Dực mặt lạnh như tiền, lạinhìn Trương Quân Thực khẩu Phật tâm xà cười cười nói nói, đằng sau còn cảm giácđược u linh Vương Thi Thiện lởn vởn chập chờn, hắn rốt cuộc thỏa hiệp, nhấcbút, tuyệt vọng mà viết mệnh lệnh điều thuyền, cuối cùng đóng xuống con dấu củagia tộc.



Trongthư Thái Bạch yêu cầu thương thuyền đỗ tại Kính Dương cảng, để ‘khách nhân’ ởtrên thuyền lên bờ, đồng thời còn yêu cầu phải đặc biệt chiếu cố vị khách nhânkia.



TrươngQuân Thực chăm chú nhìn một hồi, nói, “Xem ra có phong thư này vẫn chưa được, nhất định phải có người đi đón hắn, bằng không ai biết vừa lên bờ, hắn lại chạyđi đâu. ”



Nhữngngười còn lại cũng thấu tình đạt lý mà gật đầu.



LýDực cau mày mói, “Chúng ta đều bị Vệ Địch theo dõi, rất khó thoát thân. ”



“Tavà ngươi có lẽ không được, nhưng Vương huynh thì nhất định có thể. ”



Dứt lời, Trương Quân Thực và Lý Dực đồng loạt quay đầu nhìn lại, chỉ thấy góc tường nơivốn dĩ có Vương Thi Thiện đứng, lúc này đã không một bóng người.



Hiệntại Nhiếp Bất Phàm đang đứng trên mũi thuyền, dang rộng hai tay hưởng thụ gióbiển lạnh buốt, tóc tai trong gió bay loạn một hồi. Bất chấp vẻ kinh hãi toátra từ ánh mắt của mấy người thủy thủ, hắn hét lớn, “Gió a, tới đây, mạnh hơn mộtchút nữa đi!”Cònmuốn gió mạnh hơn?Đi thuyền trên biển đáng sợ nhất chính là sóng to gió lớn cóbiết không?NhiếpBất Phàm bị gió thổi đến tím cả môi, nhưng vẫn cứ một mực đứng ở mũi thuyền tạodáng, mà gà của hắn cũng giống như động kinh, cả đám dựng thẳng lông mao kiênquyết ở trong gió hộ chủ, không rời nửa bước.



Quốcsư đại nhân rốt cuộc không chịu được nữa, một phen ôm lấy thắt lưng người kia, trực tiếp kéo vào khoang thuyền, nhét người vào chăn, bọc thành một đống.



“Ngươinói, là sợi dây thần kinh nào của ngươi không bình thường. ”


Nguyênlai Nhiếp Bất Phàm thừa lúc hắn không chú ý liền tiện tay tóm lấy một con gà, không chút nương tay mà dùng móng gà đâm lên trán hắn.



Congà bị chủ nhân xem như hung khí giết người thì vô cùng cáu kỉnh, liên tục đạpcánh, lưu lại trên cánh tay Phiền Lạc không biết bao nhiêu vết máu chồng chéo.



NhiếpBất Phàm thấy tình thế chuyển biến tốt đẹp liền hô lên một tiếng, “Bọn nhỏ, lênđi!Đánh tập thể!”Nhữngcon gà khác nhất loạt tuân lệnh, khí huyết sục sôi mà lao tới, vây quanh PhiềnLạc điên cuồng mổ xuống.



PhiềnLạc bị buộc thối lui, vừa tự vệ vừa bi ai cho số phận của mình. Hắn hẳn là phảithấy may mắn, bởi sức chiến đấu của mấy con gà này cũng chỉ thuộc loại bình thường, nếu gặp phải một mãnh thú như Kim Tử, ắt là không chết cũng bị lột da.



NhiếpBất Phàm thoát khỏi ma trảo, vội vàng mặc quần áo chạy thẳng ra cửa khoang.



PhiềnLạc phản ứng nhanh chóng, túm lấy chân một con gà, ‘vèo’ một cái ném thẳng vềphía Nhiếp Bất Phàm. Phi kê vừa bị ném nhanh chóng xẹt qua bên người Nhiếp BấtPhàm, đảo lộn một vòng trên không trung, vuốt gà đạp vào cánh cửa còn đang hé mở, một lần nữa đem cửa khoang đóng chặt lại.



Congà mượn lực nhào vào lòng Nhiếp Bất Phàm khiến cho hắn thối lui về phía sau vàibước. Hai tai ôm lấy con gà trước ngực, hắn tiếp tục mở cửa đi ra. Nhưng là, ngay khi tay vừa chạm vào cửa phòng, phía sau lại bay tới một vật, chuẩn xác màcắm vào khe cửa – rõ ràng là một thanh đoản đao.



NhiếpBất Phàm xoay người lại giận dữ nhìn Phiền Lạc, thấy hắn vừa che chắn hạ thân củamình, vừa xua đuổi đám gà bên cạnh, còn bận tâm tới hướng đi của Nhiếp BấtPhàm, có thể nói là hình tượng hoàn toàn tan nát, chật vật đến không thể nào tảđược.



NhiếpBất Phàm hung hăng chạy tới bên giường, một cước dẫm mạnh lên ván giường, vươntay ôm lấy đầu Phiền Lạc, ngang ngược mà tặng cho hắn một nu hôn say đắm.



PhiềnLạc ngây ngốc. Trong một khắc thất thần, hắn bỗng nhiên cảm giác bên dưới hạthân mát lạnh, tấm thảm vốn dĩ hắn dùng để che đậy trên thân thể đã đột ngột bịlấy đi rồi.



NhiếpBất Phàm duỗi tay tóm lấy thứ đang ngóc đầu dựng thẳng ở giữa hai chân ngườikia, dùng sức bóp một cái. Phiền Lạc nghẹn kêu một tiếng, khom người cuộn lại, cho dù không nhìn thấy biểu tình của hắn lúc này nhưng cũng có thể tưởng tượngđược có bao nhiêu thê thảm.



“Hừ, tên nhóc, ta dễ đè như thế sao. ”



Nhiếp Bất Phàm từ trên cao nhìn xuống mà nhảra những lời này, sau đó thản nhiên rời khỏi khoang thuyền.



ĐạiKhí ở trên không trung bay vòng vòng rất lâu, đã sớm không còn kiên nhẫn. Vừathấy Nhiếp Bất Phàm, nó liền lao xuống, cố ý gây náo loạn một hồi xung quanhngười hắn, sau đó mới ra vẻ lão đại khó chiều mà dừng ở một cái thanh chốngtrên thuyền.



NhiếpBất Phàm vừa gỡ phong thư buộc trên chân nó, vừa bất mãn nói, “Đại Khí, ngươilười biếng quá, chỉ nhờ ngươi chuyển một lá thư đã bày ra vẻ mặt này với ta, sau này làm sao đảm đương đại sự. ”



ĐạiKhí khinh bỉ nhìn hắn một cái, cảm tưởng trong đầu chính là, ‘ngươi nha, cònkhông biết xấu hổ mà nói người khác!’NhiếpBất Phàm mở thư, cố gắng nhận dạng những chữ viết trong đó.



Đúnglúc này, một bàn tay từ phía sau thò tới, đoạt lấy bức thư trên tay hắn.



NhiếpBất Phàm nhìn lại, đích thị Phiền Lạc sắc mặc xanh đen, nhưng là đã ăn mặc chỉnhtề.



Hắnthế mà đã nhanh chóng khôi phục lại rồi?Nhiếp Bất Phàm trên mặt hiện lên haichữ ‘bội phục’.



PhiềnLạc tận lực không đếm xỉa đến biểu tình của người kia, nhanh như gió mà đọc hếtbức thư, ngẩng đầu hỏi, “Ngươi quen biết Thái Bạch của Kỳ Tự đảo. ”



NhiếpBất Phàm gật đầu.



“Vậythì tốt rồi. ”



Phiền Lạc gấp thư lại, thản nhiên nói, “Có phong thư này, chúngta liền có thế sớm cập cảng Kính Dương mà lên bờ. ”



—Mi: Phiền mỹ nhân~ Ai nha~ người xưa có câu ‘hồng nhan bạc mệnh’ số phận huynh cũng thật là gian truân TT^TT