Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 95 : Anh hùng cứu mỹ nhân là phải trả giá đắt

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi.

Beta: Lam Yên

*****



Đám người Nhiếp Bất Phàm bị chia thành từng nhóm nhốt vàomấy gian tạp phòng kín bưng, tối tăm, chật hẹp.



Thái Diên và Phiền Lạc mỗi người nằm ở một bên của NhiếpBất Phàm, hiện nay đều đang rơi vào trạng thái nửa hôn mê. Vừa rồi trong bữacơm, Nhiếp Bất Phàm chỉ ăn một miếng, thêm nữa thể chất lại đặcbiệt, hiệu lực của mê dược sớm đã tan hết rồi. Nhưng là bụng hắn trống rỗng, đói không thể chịu được.



Cũng không có cách nào khác, hắn hiện tại toàn thân bị buộcnhư cái bánh tét, chỉ có thể gian nan mà nhấp nhổm tới tới lui lui như sâu đo.



Nhưng hắn tất nhiên sẽ không phí sức vận động, cho nên đành nhàm chán nằm huýt sáo trong phòng tối.



Qua một lúc lâu, trên nóc nhà độtnhiên truyền đến những tiếng động rất nhỏ.



Lát sau, một tia sáng chiếu vào, nguyên lai là miếng ngóitrên nóc nhà không biết bị cái gì cạy mở, lộ ra một lỗ hổng. Kế tiếp, từ lỗ hổng đó, một cái đầu gà lặnglẽ thò vào.



Vì ánh sáng quá ảm đạm, Nhiếp Bất Phàm không cách nào nhậnra diện mạo của con gà ở trên nóc này.



Nhưng chỉ một khắc sau đó hắn lền minh bạch, bởi con gà kia mở miệngnói tiếng người, “Quác quác, ngươi bị giam trong phòng tối rồi. ”



“Anh Hùng!” Nhiếp Bất Phàm vội vàng kêu lên, “Mau tớigiúp chủ nhân ngươi cởi trói. ”



“Ta có lợi ích gì. ”



Anh Hùng bắt đầu mặc cả.



“Lợi ích. ”



Nhiếp Bất Phàm đảo con mắt trắng dã hỏi, “Ngươi muốn cái gì. ”



“Ta muốn mỹ nhân, đại đại mỹ nhân!” Anh Hùng lập tức trả lời.



“Ngươi sẽ có. ”



Nhiếp Bất Phàm hứa hẹn nói, “Được rồi, trởvề liền tìm cho ngươi một đám mỹ nhân. ”



“A được. ”



Anh Hùng hưng phấn ở trên nóc nhà đạp đạp vàicái, đạp đến mái ngói rung động ‘kèn kẹt’.



Nhiếp Bất Phàm khóe miệng co rút, thầm nghĩ, ‘ngươi nên giảm béo đi!’Cũng may những tiếng động này không làm kinh động đám hảitặc đứng canh giữ bên ngoài. Anh Hùng bay được vào trong phòng tối, đậu lêntrên người Nhiếp Bất Phàm, dùng cả miệng lẫn móng vuốt để giúp hắn gỡ sợi dâythừng.



Anh Hùng tiền thân vốn là Anh Vũ, khí lực rất lớn, sợi dâythừng vì vậy rất nhanh đã bị nó tháo ra.



Nhiếp Bất Phàm vừa lấy lại được tự do liền vươn gân giãncốt, sau đó móc từ trong giày vải ra một con tiểu hầu tử còn đang mê man ngủ.
Nhiếp Bất Phàm xoay người, mở nắp hai bình dược, đổ hếtvào một chén trà, sau đó bảo bọn Anh Hùng đi tới, lần lượt dẫm vào trong chén vài cái, đến khi xác định móngvuốt của chúng nó đều dính đầy thuốc bột mới hài lòng gật đầu.



Anh Hùng thông minh linh mẫn, sau khi được Nhiếp Bất Phàmcăn dặn, rất nhanh đã nắm bắt tốt phương thức hạ dược.



Nó ‘cạc cạc’ cười vài tiếng, hưng phấn mà dắt theo đồng bọn bay ra khỏi phòng.



“Tiến lên!” Nhiếp Bất Phàm vỗ mạnh tay một cái. Chỉ cần đốiphó được đại bộ phận hải tặc làđược, nếu còn sót lại vài tên cũng không thành vấn đề.



Phiền Lạc nhìn người nọ, muốn hỏi lại thôi.



Vừa rồi nếu hắn không nhìn lầm, người này chính là đã dạycho đám gà kia làm sao để hạ dược.



Kỳ thực thứ mà người này dưỡng ra chính là thần thú đội lốtgà đi?Phiền Lạc biểu tình cổ quái.



“Đúng rồi, trong số này có giải dược hay không. ”



Nhiếp BấtPhàm bây giờ mới nghĩ tới vấn đề này.



“Có. ”



Phiền Lạc chỉ vào chiếc bình sứ trên tủ cạnh giường, “Ta vừa mới dùng qua, có lẽ chỉ nửa canh giờ nữa là hồi phục. ”



“Thật tốt quá, có cái này thì càng thêm chắc chắn rồi. ”



Nhiếp Bất Phàm cầm lấy chiến bình, ánh mắt sáng ngời nói, “Đợi lát nữa ta sẽmang cho đám người Thái Diên. ”



Đang nói, ánh mắt bất chợt liếc thấy tên thủ lĩnh hải tặcvốn dĩ đang té xỉu trên mặt đất lúc này đã tỉnh lại. Hắn mãnh liệt ngồi dậy, nắm lấy cái cuốc ném thẳng tới phía Phiền Lạc đang nhắmmắt dưỡng thần ở trên giường.



Nhiếp Bất Phàm không chút do dự, dùng một tư thế cực kỳkhông đẹp mà phi thân nhào tới.



Cái quốc nện xuống, hắn chỉ cảm thấy sống lưng tê rần, xương cốt ‘cạch’ vang một tiếng.



Trước khi ngất xỉu, suy nghĩ duy nhất hiện lên trong đầuNhiếp Bất Phàm chính là – ta đây không cố ý nhào tới đâu mà …Phiền Lạc vừa mở mắt liền thấy Nhiếp Bất Phàm ngã lêntrên người hắn, vì hắn đỡ một đòn trí mạng. Thanh âm xương cốt gãy nát đập vàomàng nhĩ, khiến cho hắn cảm giác trời đất cuồng quay, sống lưng phát lạnh.



Xương cốt tứ chi nếu gãy còn có cơ hội phục hồi, duy chỉ có xương sống là khôngthể. Cột sống chống đỡ trọng lượng cả thân thể, một khi bị gãy, nhẹ thì tê liệt toàn thân, nặng thì tínhmạng khó giữ, thuốc thang châm cứu cũng là vô vọng.



Phiền Lạc mắt thấy Nhiếp Bất Phàm trọng thương, khí huyếtnhất thời sục sôi, hai mắt đỏ ngầu, tựa như sói đói mà lao tới chỗ tên thủlĩnh, một phen nắm lấy cổ đối phương, dùng sức bóp mạnh ngón tay đâm xuyên vàotrong da thịt.



Đôi con ngươi vẫn luôn đong đầy mị sắc kia của hắn, giờphút này tràn ngập tà ác cùng sát khí điên cuồng, lãnh diễm vô song, mãnh liệtkhông gì sánh được.



Đầu lĩnh hải tặc trừng lớn con mắt nhìn Phiền Lạc, miệnghá hốc nhưng không thể phát ra bất cứ thanh âm nào, trong chốc lát liền mangtheo vẻ mặt như gặp phải ác quỷ mà tắt thở.



—Mi: Anh hùng cứu mĩ nhân, quả thực cái giá quá đắt rồi * rơi lệ * Phàm ca~~ cho huynh một tràng pháo tay