Cầm Hóa Nhiếp Bất Phàm

Chương 96 : Trở về

Ngày đăng: 07:41 19/04/20


Edit: Mimi

Beta: Lam Yên

*****



Nhiếp Bất Phàm tỉnh lại giữa ổ chăn ấm áp, bên cạnh có mấycon gà vây quanh, ở đầu giường còn có một bóng người quen thuộc đang ngồi.



Hắn mơ mơ màng màng hỏi, “Vương Ngũ, chúng ta hồi thôn rồisao. ”



Vương Thi Thiện thấy hắn tỉnh lại, đáy mắt lộ vẻ vui mừng, vươn tay sờ sờ trán hắn, nhẹ giọng đáp, “Chưa, chúng ta đang ở Kính Dương cảng. ”



“Vậy là ngươi tới đón ta về. ”



Nhiếp Bất Phàm ánh mắt ướt át mềm mại như nai con, tựa hồ còn chưa tỉnhngủ, mà cũng tựa như đẫm lệ ngậm ngùi.



“Đúng vậy, ta tới đón ngươi. ”



Vương Thi Thiện nhìn bộdáng này của Nhiếp Bất Phàm, trong lòng không khỏi yêu thương tràn ngập.



Nhiếp Bất Phàm lập tức cong cong khóe mắt, “Thật tốt quá, chúng ta khi nào thì lên đường?Ta không đợi được nữa!Đúng rồi, bọn Trương Tamcũng tới sao. ”



“Không có, bọn họ còn đang ở kinh thành chờ tin. ”



“Vậy ngươi phải nhanh chóng truyền tin ta bị trọngthương, tính mệnh khó bảo toàn tới cho bọn họ biết, để bọn bọ kịp về chịutang. ”



“…” Vương Thi Thiện trầm mặc, “Ta thấy, cho dù trời sậpnúi lở, sông cạn đá mòn, nhân loại hoàn toàn diệt vong, ngươi cũng nhất định cókhả năng sống sót. ”



Nhiếp Bất Phàm u buồn, “Sống một mình rất tịch mịch, ngươi không thể nguyền rủa ta bất tử. ”



“Ngươi còn khỏe lắm!” Vương Thi Thiện rốt cuộc nhịn khôngđược nhéo mặt tên kia một cái. Hắn đáng lẽ phải sớm biết, người này cho dù ruột gan đứt đoạn thì thói ăn nói xằngbậy vẫn không thể đổi thay, chỉ khổ cho hắn khi vừa nhìn thấy người nàysống sở chết sở nằm bất động trên giường, trái tim thiếuchút nữa đã lạnh đi phân nửa.



Nhiếp Bất Phàm vươn tay xoa mặt, ngạc nhiên nói, “A?Tahình như gầy đi. ”



Vương Thi Thiện đáy mắt lóe lên một chút xót xa, thở dài, “Ngươi đã hôn mê bảy, tám ngày, suốt thời gian đó chỉ uống một chút nước cháo, tất nhiên sẽ gầy. ”



“Bảy, tám ngày. ”



Nhiếp Bất Phàm trừng lớn con mắt.



Vương Thi Thiện tâm tình nặng trĩu gật đầu.



“Đây còn không phải là ta bảy, tám ngày cũng không có ănuống và đi nhà xí sao. ”



“…” Trọng điểm chú ý của ngươi đừng quá khác thường nhưvậy được không?Hắn vất vả lắm mới tìm lại được vẻ thương tâm, thế mà tên kia mộtlần nữa đánh gãy rồi!“Không được, ta cần phải bổ sung dinh dưỡng. ”



Nhiếp BấtPhàm nghiêm túc nói, “Vương Ngũ, ngươi nhất định phải chuẩn bị đồ ăn ngon hơn cho ta, ta phải bổsung nguyên khí sau nhiều ngày hao tổn. ”



“Ân, Quốc sư đại nhân vừa rồi đã đi phân phó. ”



Nhiếp Bất Phàm lúc này tựa hồ nhớ ra cái gì đó, hỏi, “Đúng rồi, những tên cướp biển kia đâu?Những người khác đều được cứu cả rồi chứ. ”
“…”Tất cả mọi người ánh mắt thẫn thờ nhìn hắn.



Nhiếp Bất Phàm trừng bọn họ, bất mãn nói, “Ta đây là đangnghiêm túc nói cho các ngươi một chuyện quan trọng, các ngươi thế nhưng không có bất cứ biểu tình gì. ”



“Ngươi muốn biểu tình gì. ”



Lý Dực đen mặt, “Ngươi đây là nói chuyện quan trọng gì. ”



“Chúng ta cho dù tất cả đều ‘vĩnh biệt cõi đời’, cũngchưa đến lượt ngươi đâu!” Trương Quân Thực nói ra tiếng lòng của mọi người.



“Được rồi. ”



Nhiếp Bất Phàm lại sờ sờ cái mũi.



Đột nhiên Nhiếp Bất Phàm ánh mắt hắn sáng ngời, chỉ rangoài cửa sổ, kêu lên, “Nhìn kìa, tuyết rơi!”Mọi người đồng loạt quay đầu nhìn lại. Quả nhiên ngoài cửasổ, từng bông tuyết đã tung bay. Mùa đông, trong vô tri vô giác, đã tới rồi.



“A, thời gian trôi qua thật nhanh!” Thanh âm bình lặng củaNhiếp Bất Phàm truyền tới, “Ta thật cao hứng vì có thể tới đây, có thể gặp đượccác ngươi, thực sự không uổng một kiếp này…”“Đây thật không giống như lời ngươi sẽ nói!” Lý Dực ngạcnhiên quay đầu, vừa vặn thấy hắn hai mắt khép lại, khóe miệng vẫn còn cong lênmột nụ cười ngọt ngào đầy thỏa mãn.



“Mệt sao. ”



Lý Dực đi qua, nhẹ nhàng đỡ lấy hắn.



Nhiếp Bất Phàm không có phản ứng, hô hấp bình ổn nhẹnhàng.



“Nhanh như vậy đã ngủ rồi. ”



Trương Quân Thực đi tới, nhỏgiọng nói, “Nói lâu như vậy, có lẽ là mệt, chúng ta để hắn nghỉ ngơi đi. ”



Lý Dực gật đầu, cẩn thận đặt hắn xuống, đắp chăn, sau đócùng những người còn lại đi ra khỏi phòng.



“Mộng đẹp, Bất Phàm. ”



Thế nhưng ngày hôm sau, hắn không tỉnh lại…—Hoàn rồi.



.



.



.



.



.



.



Đùa thôi * xách dép chạy một mạch * :))))