Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 33 :
Ngày đăng: 12:28 30/04/20
Lý lão thái gia ngẩng đầu nhìn nóc nhà, làm bộ làm tịch nói: “Hai ngày trước các nàng liền đưathiếp tiến cung, nói phải vấn an Thái Hậu. Hôm nay cố chấp đến, không vào được Vĩnh An Cung, lại hướng bên này. thật sự là vô lễ! Đợi khi trở lại, lão thần chắc chắn sẽ càng thêm nghiêm khắc trách cứ, tuyệt không dung túng cho loại không có quy củ này!”
Tiêu Dặc ho nhẹ vài tiếng, giống như thể lực đã không thể chèo chống tiếp được nữa.
hắn dựa vào trên giường, không nói.
Lý lão thái gia đợi lâu không thấy Tiêu Dặc mở miệng, liền có chút xấu hổ.
hắn thở dài một hơi, quỳ xuống, tuổi tác hắn không nhỏ, một quỳ như vậy, ngược lại thật sự có vài phần đáng thương. Chỉ là lúc này trong Dưỡng Tâm Điện, đông đảo cung nhân, thế nhưng không có một người ghé mắt nhìn hắn. Sau rèm mành, tiểu hoàng đế còn đang ho nhẹ, thanh âm vô lực.
Lý lão thái gia mơ hồ cảm thấy có chỗ nào không đúng, nhưng nghĩ lại lại thật sự không nghĩ ra được.
không có người nào hiểu biết về tiểu hoàng đế hơn bọn hắn.
Tiểu hoàng đế trời sinh tính tình mẫn cảm, vì hàng năm bị bệnh mà âm trầm ít lời, hắn giấu lệ khí trong lòng, nhưng rốt cuộc tuổi còn trẻ, trong tay không có quyền.
không thành trở ngại được.
Người hầu hạ Dưỡng Tâm Điện này, nhìn quen bộ dáng như vậy, cho nên bên ngoài cũng chết lặng, không có cảm xúc đi?
Như thế nghĩ, Lý lão thái gia mới cảm thấy hợp lý.
Lúc này hắn thoáng nhìn bóng dáng lay động sau mành, giống như tiếp nhận một cái khăn từ trong tay người hầu, xoa xoa khóe miệng. Sau đó Lý lão thái gia mới nghe thấy hắn nói: “Thiếu sư không cần như thế.”
hắn phân phó nói: “đi mời Triệu thị, Lý Tứ cô nương tiến vào.”
“Dạ.” Lưu ma ma lên tiếng, xoay người đi ra ngoài.
Chỉ nghe thấy một trận tiếng bước chân đến gần, một người phụ nhân trung niên cùng một thiếu nữ tuổi xuân, đi vào trong nhà.
Phụ nhân kia trang điểm mộc mạc, thiếu nữ theo sát phía sau nàng lại trang điểm tỉ mỉ. Nàng búi tóc kiểu phi thiên kế, ba búi tóc trên đầu, ở giữa dùng liên văn khảm tùng thạch kim xuyến cố định. Búi tóc lỏng lẻo mà không phân tán, rất có vài phần như bích hoạ cổ, phi thiên thần nữ tiên dật.
Thiếu nữ một thân lục sắc lộ nửa cánh tay, áo ngắn vân đoàn mây màu trắng, rơi xuống yên hà sắc lưu tiên váy, eo thắt dải lụa màu nhạt, tua thật dài rũ đến bên chân, hơi hơi đong đưa trong lúc đi. một thân y phục này, làm nàng tinh tế thướt tha, động tác giơ tay nhấc chân đều động lòng người. Lại còn biểu lộ vài phần khí chất thần tiên nhàn hạ, khiến người không dám tùy tiện khinh nhờn.
Nàng mang mũ rèm được tỉ mỉ chế tạo, mũ sa ngắn đến cần cổ, mơ hồ lộ một chút cằm trắng nõn, dung mạo sau mũ sa sau như ẩn như hiện……
Ngoài mành chưa chắc đã có thể nhìn nhìn thấy cảnh tượng bên trong, nhưng Tiêu Dặc ở bên trong, đã đem bộ dáng nàng nhìn đến rõ ràng.
Lý gia vô cùng am hiểu đạo hàm súc cùng kín đáo, hiện giờ hắn bị người hạ độc.
Nữ tử Lý gia tự nhiên không dám khoác lụa hồng quải lục, nùng trang diễm mạt. Vì thế chỉ mặc thuần tịnh rồi lại tỉ mỉ trang điểm. Trùng hợp nữ nhi Lý gia đều đọc đủ loại thi thư, nhiều năm tu dưỡng, khí chất ngược lại cũng xuất chúng. Y phục như vậy, vốn dĩ một phần phong thái cũng liền biến thành mười phần.
Nhưng xuất hiện trong đầu Tiêu Dặc, lại là một thân ảnh khác.
Nàng mặc dạng xiêm y gì cũng đẹp.
Xuyên váy đỏ rực, nàng liền minh diễm như chân trời hồng nhật. Mặc vào nguyệt bạch váy dài, động tác liền như quế cung tiên tử. Mặc vào áo váy hoa lệ, nàng liền giống như mỹ ngọc tinh tế ngồi ngay ngắn ở trên đài cao.
Tứ cô nương Lý gia tiến đến trước mặt, phía sau Lý lão thái gia, theo đại phu nhân Triệu thị cùng nhau quỳ xuống đất hành lễ.
“Thần phụ Triệu thị bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn tuế, thánh thể an khang.”
Nàng nhớ rõ tay hắn.
Nhớ rõ giày hắn, thêu ngũ trảo kim long.
Long, cũng tượng trưng cho quyền thế.
Tứ cô nương Lý gia, ở kinh thành nổi danh, lại phải gả một cái nam nhân bị đoạt công danh, gia cảnh suy tàn. Chẳng phải là hoang đường sao?
Dương trạch.
một chiếc xe ngựa nhỏ ở trước cửa dừng lại, người bên trong xe vén rèm lên, đi xuống xe.
“Ta là Lưu ma ma hầu hạ bên cạnh cô nương, thỉnh cầu thông báo.”
Người gác cổng vừa thấy y phục của nàng, liền hoảng sợ, vội nói “Ma ma chờ một lát”, sau đó liền xoay người đi thông báo.
không bao lâu sau, người gác cổng lại quay trở lại, đón mấy người Lưu ma ma đi vào.
Lưu ma ma quay đầu lại nhìn nhìn Hổ Bí quân gác bên ngoài, trong lòng bình tĩnh.
Lưu ma ma bước nhanh đến thư phòng, cửa vừa mở ra, liền thấy Dương yêu Nhi ngồi trên ghế cao, mũi chân chỉa xuống đất, nửa người trên dựa vào bàn, như là muốn dựa hết lên.
Nàng hơi hơi lắc thân mình, nắm chặt bút trong tay.
Ánh mắt trong suốt nhìn lá khô vàng bay khỏi cành ngoài cửa sổ, vô cùng vui vẻ.
Khẩu khí tích lũy trong ngực Lưu ma ma đột nhiên tiêu tán, nàng bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm, vì thế liền ôm chặt tráp trong ngực, bước nhanh tới bên người Dương yêu Nhi, nàng tươi cười, ôn nhu nói: “cô nương.”
Ngây ngốc trong hoàng cung lâu rồi, tâm tính của người cũng sẽ bị bào mòn đến nhìn như bình thản chết lặng, kỳ thật là bén nhọn điên cuồng, dưới áp lực, người giống như cũng trở nên không phải là người.
Nhưng đối với khuôn mặt của cô nương, liền hết thảy đều thoải mái.
Khó trách thế nhân đều yêu thích người ngây thơ hồn nhiên.
Liếc mắt nhiều thêm một cái, liền có thể khiến người quên ưu sầu, chỉ hận không thể dùng hết thảy trên thế gian để đổi lấy nàng!
……
Dương yêu Nhi nghe vậy quay đầu lại, nhìn thấy tráp trong ngực Lưu ma ma.
Nàng ngơ ngác duỗi tay cầm, nói: “Ma ma.” Sau đó mở tráp.
Liền thấy bên trong bày đầy những đồ vật nhỏ linh tinh, đúng là nàng muốn mang theo bên người, nhưng không thể mang theo đồ chơi trên người. Dương yêu Nhi vui vẻ mà lung tung khảy hai cái, lại chạm đến một cái đồ vật cứng rắn.
Dương yêu Nhi duỗi tay cầm lấy.
Lưu ma ma ở bên cạnh lại xem đến nheo mắt.
Hạnh Tâm: chương này hơi nhiều chỗ mình không dịch được, mọi người thông cảm nhé. QAQ