Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 34 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Đó là một khối kim ngọc chế thành đồ vật, dài khoảng hai ba tấc, trên thân khắc chữ, nắm trong tay, liền cảm giác hơi trầm xuống.



Dương yêu Nhi tò mò niết ở trong tay, quay qua quay lại hai cái.



Lưu ma ma căng thẳng, cũng quay qua quay lại theo, nếu món đồ kia rớt xuống mặt đất, tim Lưu ma ma nhất định cũng nát theo.



Dương yêu Nhi chưa bao giờ thấy qua vật nào như vậy, toàn bộ lực chú ý của nàng đều bị nó chiếm mất, những đồ chơi còn dư lại trong tráp, cứ như vậy bị nàng bỏ quên ra sau đầu.



Nàng vươn ngón tay, vuốt ve một vòng để miêu tả hình dạng của nó.



Bằng phẳng, hình con hổ.



Dương yêu Nhi tất nhiên là không biết thứ này, nhưng Lưu ma ma suy cho cùng cũng đã hầu hạ trong cung nhiều năm, mưa dầm thấm đất, nên cũng có hai phần kiến thức. Quân đội Đại Tấn bất luận lớn hay nhỏ, đều do hổ phù hoặc soái ấn điều khiển.



hiện giờ thứ cô nương cầm trong tay, chính là hổ phù, chỉ là, đến tột cùng là hổ phù của quân đội nào, Lưu ma ma lại đoán không ra.



Nàng chỉ cảm thấy hãi hùng khiếp vía.



Hoàng Thượng thế nhưng đem vật như vậy, lẫn vào trong một tráp toàn đồ chơi, nếu như vô ý làm rơi thì sao? Tuy nói một hai là không rơi. Nhưng…… Nhưng cũng bị người khác nắm được!



Lưu ma ma nghĩ tới nghĩ lui, vẫn là chỉ vào hổ phù làm bằng kim ngọc kia, nói: “Vật này quý trọng, cô nương phải cất kỹ, không được tùy tiện lấy ra chơi.”



Dương yêu Nhi quay đầu nhìn nàng.



Lưu ma ma đành phải cường điệu: “Đáng giá! Thứ này rất đáng giá!”



Dương yêu Nhi bừng tỉnh đại ngộ, nàng giơ hổ phù lên xuống khoa tay múa chân một phen, như là đang cân nhắc, đem nó đặt ở nơi nào mới tốt.



Rối rắm một lúc như vậy.



Dương yêu Nhi đem nó nhét vào túi thêu tùy thân, túi thêu kia vốn dĩ trống rỗng, sau khi nhét đồ vật vào, liền phồng lên, đem hoa văn đều căng đầy, càng hiện vẻ tinh xảo phi thường.



Lưu ma ma mấp máy môi, nàng muốn nói như vậy chỉ sợ không được ổn thỏa.



Nhưng cuối cùng, nàng vẫn ngậm miệng lại.



Hoàng Thượng nếu đem đồ vật cho cô nương, vậy thì chính là tùy cô nương xử trí, nơi nào đến phiên nàng tới bận tâm?



Lưu ma ma đem lực chú ý dời sang chỗ khác, ngược lại hỏi một chuyện khác: “Mẩn đỏ trên người cô nương đã đỡ chưa?”



nói nàng liền duỗi tay, gạt cổ áo của Dương yêu Nhi ra.



Dương yêu Nhi hơi nhắm mắt, dang hai tay, lại vô cùng phối hợp.




Lưu ma ma khóc cũng không được mà cười cũng không xong. Nàng như thế nào lại quên, trong lòng cô nương nhớ đều là chơi. Làm sao quản trưởng tử Mạnh gia này là tròn hay bẹp, có mưu đồ gì.



Dù sao mặc kệ người này làm cái gì, đều cũng không thể dễ dàng vào được mắt của cô nương.



Vì thế Lưu ma ma liền theo Dương yêu Nhi.



Mạnh Hoằng thấy nàng đồng ý, còn có chút kinh ngạc.



hắn còn cho rằng cô nương cáu kỉnh, lại muốn làm khó họ một chút. hiện giờ nhìn tới, lại là một chủ nhân thiện lương thiên chân, lòng dạ rộng rãi.



Mạnh Hoằng không khỏi cười, âm thầm đánh giá bộ dáng của Dương yêu Nhi.



Ngày ấy ở thơ hội đã gặp qua một lần, chỉ là rốt cuộc không có cẩn thận nhìn.



Hôm nay gặp lại, mới cảm thấy ngày đó mọi người phản ứng cũng không khoa trương.



trên đời này mỹ nhân có rất nhiều, nhưng có thể đẹp đến mức như vậy, chỉ sợ bấm tay cũng tính không ra mấy cái.



Bên này mọi người khởi hành, lại có cô nương Lý gia tiếp khách, cùng nhau đi đến núiVăn Xương.



một bên khác, Đông Lăng Lý gia cũng phái người, đi nam thành.



Cửa Nam thành Lâm gia bị người gõ mở ra, người gác cổng hỏi người tới là người nào, vừa nghe là người của Lý gia, một lát sau, bên trong liền có nam nhân trung niên, gắt gao nắm cổ áo người tới, nói: “Tới cũng tốt! Các ngươi không tới, chúng ta sớm hay muộn cũng muốn đi tìm các ngươi! Ta còn cho rằng Lý gia các ngươi, không nói cái gì ân nghĩa đạo đức!”



……



Bên trong Hàm Xuân Thất khôi phục yên tĩnh như ao tù nước đọng.



Tiêu Dặc hỏi: “Hôm nay nàng ra cửa? Tiêu Quang Hòa không có lại xuất hiện trước mặt nàng sao?”



Lý gia muốn cùng Liễu gia kết bàn hạ cọc hôn sự, Tiêu Quang Hòa hẳn là không có tâm tình ở bên ngoài lắc lư mới đúng.



Chỉ là Triệu công công xoa xoa mồ hôi trên trán.



không có Tiêu Quang Hòa, sau lại chui ra một Mạnh Hoằng, này không phải bức chết người sao?



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Triệu công công: Đây là cái đề tài đòi mạng a.



Trước hết để Dương yêu Nhi ở bên ngoài chơi một chút, nhận thức thêm mấy người, tiện làm cho tiểu hoang đế ăn giấm chua.