Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 51 :

Ngày đăng: 12:28 30/04/20


Khách khứa dự yến tiệc đợi mãi vẫn không thấy chủ nhân xuất hiện, dĩ nhiên liền nóng nảy, nhưng khi mọi người nhìn về phía quan viên Lễ Bộ đang ngồi, thì đành phải đem chút nóng nảy này đè ép xuống.



một lúc lâu sau, bọn họ cuối cùng cũng nhìn thấy ba người mặc y phục cung nữ thái giám, vây quanh một vị nữ tử trẻ tuổi đi đến, nàng dáng người yểu điệu, trên người mặc áo vân trúc màu tím nhạt, váy dài rải hoa màu tro, tiếc là có mang mũ sa, làm người khác không thể nào nhìn thấy rõ khuôn mặt, cũng không thể từ đó mà đánh giá bộ dáng của nàng là xấu xí hay là xinh đẹp, có thể đảm đương nổi vị trí quốc mẫu Đại Tấn này hay không.



Có người nhìn chằm chằm nàng, thầm nói một tiếng: “Nhìn cách ăn mặt, ngược lại có phần giống với vị Lý Tứ cô nương kia của Đông Lăng Lý gia kia.”



Lời vừa nói, bên cạnh liền có người vội giơ tay đâm đâm nàng.



Người này ngẩn ra, mới thoáng nhìn qua Lý Tứ cô nương cùng mẫu thân đến đang ngồi trong yến tiệc.



Mà mặt Lý Tứ cô nương hơi căng chặt, dường như đầu ngón tay đang để ở dưới bàn cũng căng thẳng theo.



Nàng chỉ nghe Lý Nguyên nói: “không dám? Chẳng qua là do ta bắt chước bừa, noi theo tân hậu một phần thôi. Lại sao dám cùng tân hậu so sánh?”



Người nọ nghe lời Lý Nguyên nói, không khỏi lộ ra vẻ ngạc nhiên.



Đây là mặt trời sắp mọc ở hướng Tây à. Lý Nguyên tâm cao khí ngạo, lại còn có thể mở miệng nói những lời như vậy…… Đây là cố ý sao? Hay là Lý Nguyên lúc trước đã gặp qua tân hậu, cho nên mới nói những lời này?



Cuối cùng các nữ quyến trong yến tiệc cũng không thể lại tùy tiện khinh thường vị tân hậu này nữa.



Trong chốc lát, bọn họ vây quanh tân hậu mà ngồi xuống.



Nhưng mà vị tân hậu kia từ đầu đến cuối đều không có ý muốn mở miệng.



Mọi người càng cảm thấy kinh ngạc.



Nếu nói tân hậu này không nói lời nào là bởi vì từ nơi thôn quê tới,thì khi nhìn thấy cảnh tượng như vậy tất nhiên bước chân sẽ không ổn định, ngay cả miệng cũng không dám mở…… Nhưng người ta bước đi ổn định lại vững chắc, hành động cử chỉ đều vô cùng tự nhiên, làm gì có nửa điểm sợ hãi rụt rè nào chứ?



Nhưng nếu cũng không phải là do sợ hãi, vậy hẳn là người ta đã có thể khống chế được đại cục.



không phải nói là một đứa ngốc sao?



Mọi người hốt hoảng nghĩ.



sự hèn mọn cùng khinh thường dưới đáy lòng trước đây cũng giảm đi một một chút.



Dương yêu Nhi trước đó đã ăn no, lúc này đang là mơ màng muốn ngủ, những người ngồi đầy trong viện này, mỗi người đều ăn diện lộng lẫy, làm nàng nhìn đến hoa cả mắt, càng không có hứng thú với bọn họ. Nàng liền nghiêng người dựa vào bàn, mượn lực như vậy mới không vì ngủ gà ngủ gật mà ngã xuống.



Nhưng dừng ở trong mắt mọi người, nàng chẳng qua chỉ tùy ý dựa một cái, cũng biến thành tính tình tùy ý không nói nên lời, vô cùng thoát tục.



Vẫn là Lưu ma ma nhìn ra Dương yêu Nhi mệt mỏi.



Nàng sớm đã nhận được lệnh từ Hoàng Thượng.



Hoàng Thượng nói, để Dương cô nương đi lướt qua là được, ngay cả mặt cũng không cần lộ. Bọn họ càng là không đem này những phu nhân triều thần vương hầu để vào mắt, thì những phụ nhân này mới càng thêm tôn kính Dương cô nương.



Bọn họ không phải đều khinh thường sao.



Lưu ma ma nâng mí mắt, ghé vào bên người Dương yêu Nhi, thấp giọng nói: “cô nương nếu như mệt mỏi, chúng ta liền trở về nghỉ ngơi thôi.”
Ngón tay hắn thưởng thức viên trân châu đính trên cổ áo của nàng, nàng mờ mịt luống cuống mềm mại ở trong lòng ngực hắn, cứ như vậy mà tùy ý hắn thưởng thức.



Có lẽ do dùng lực không cẩn thận, viên trân châu kia từ vạt áo rơi xuống, ục ục mà lăn vào trong bóng đêm.



Cổ áo của nàng hơi mở ra.



hắn đem nàng ôm vào trong ngực, liền có thể dễ dàng nhìn thấy phần cổ trắng tuyết lại hồng nhạt của nàng, còn có hình dáng xương quai xanh xinh đẹp ……



một trận lửa nóng không kiềm chế được mà “bùm” nhảy vọt lên, lấy tư thế không thể đỡ mà quấn lấy hắn.



Ánh mắt hắn vẫn duy trì bình tĩnh như cũ, nhưng ngay sau đó, hắn lại đem người ấn ngược xuống dưới thân ở trên giường.



trên giường rộng lớn mềm mại.



Trong phòng có đốt hương, hòa lẫn với hương vị trên người nàng, chui vào mũi Tiêu Dặc.



hắn xé cổ áo của nàng, lộ ra một đoạn cánh tay trắng như tuyết.



Dục vọng đã tích tụ bấy lâu giống như đều tại đây một khắc này mà tuôn ra.



hắn xé rách làn váy của nàng.



hắn muốn đem nàng nhiễm một hương vị khác, hương vị chỉ thuộc về hắn ……



……



Trong nhà tiếng bước chân cực kỳ nhẹ nhàng, nhưng vẫn khiến Tiêu Dặc bừng tỉnh.



Tiêu Dặc liền mở mắt.



Phía sau bức màn trùng điệp, mơ hồ có thể thấy được vài thân ảnh.



Trong mũi hắn vẫn còn mùi hương trong mộng kia.



hắn nhíu mày, cúi đầu nhìn lại. Trong quần dính nhớp.



hắn lúc trước cố ý tránh né cùng nữ tử hành phòng. Vì vậy, cho nên đến bây giờ vẫn chưa có làm qua, vừa gặp mộng xuân thế nhưng lại phản ứng lớn như vậy, cho dù là có phát tiết ở trong mộng, ngược lại dưới thân càng thêm hưng phấn.



Lúc này chỉ nghe được bên ngoài màn Triệu công công đè thấp giọng nói, nói: “Hoàng Thượng……”



“nói.”



“Hoàng Thượng, kính sự trai tặng hai cung nữ tới.”



Theo quy củ, trước khi thành viên hoàng thất đại hôn, đều sẽ đưa cung nữ đã dạy dỗ tốt đến, chỉ dạy chủ tử cách thức.



Mặt mày Tiêu Dặc đột nhiên lạnh xuống, một chút sắc dục vừa rồi còn sót lại ngược lại đã biến mất sạch sẽ.