Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 52 :
Ngày đăng: 12:28 30/04/20
Trong phòng tĩnh lặng, Triệu công công không khỏi lên tiếng khẽ gọi: “Hoàng Thượng?”
Tiêu Dặc lúc này mới lên tiếng, giọng điệu lạnh nhạt: “Cho các nàng tiến vào.”
“Dạ.”
Triệu công công xoay người đi ra ngoài, một lát sau, liền mang theo hai nữ tử trên người có bọc áo khoác vào cửa. Hai nữ tử kia cúi đầu không dám nâng lên, cử chỉ rụt rè.
Tiêu Dặc nhìn thoáng qua đầu tóc của các nàng, liền dời ánh mắt đi.
“Nô tỳ bái kiến Hoàng Thượng.” Hai nữ tử quỳ xuống đất hành lễ.
Tiêu Dặc không lên tiếng.
Hai nữ tử kia giống như có chút sợ hãi, một người trong đó thân mình còn run lên, từ trong lòng ngực rớt xuống một quyển sách, phát ra một tiếng “Rầm”. Nữ tử vô cùng sợ hãi, mặt trắng bệch, run run rẩy rẩy cong lưng đi nhặt.
Tiêu Dặc bất chợt lên tiếng đánh gãy động tác của nàng: “Đem theo cái gì? Trình lên đây.”
Nữ tử thở phào nhẹ nhỏm, trên mặt dần dần khôi phục lại huyết sắc, tai của nàng thậm chí cũng đỏ lên.
Nàng cẩn thận nhặt quyển sách trên mặt đất lên, hai tay dâng lên.
Triệu công công đi qua lấy, xoay người nhấc màn lên đi tới bên người Tiêu Dặc, sau đó đem quyển sách đưa tận tay cho Tiêu Dặc.
Tiêu Dặc để quyển sách ở trên đùi mở ra, cúi đầu nhìn, trên đó có một số tranh vẽ nam nữ giao hoan, chính là tị hỏa đồ trong cung thường sử dụng.
Lúc trước, Thái Hậu cũng từng bất động thanh sắc sai người đặt tranh sách như vậy trong cung của hắn, Tiêu Dặc chỉ mở ra xem một cái, liền cảm thấy vô cùng ghê tởm, vì thế động thủ đốt bỏ. Nhưng lần này lại thật sự nghiêm túc cẩn thận không e dè mà lật xem tị hỏa đồ.
Trong phòng yên tĩnh, chỉ có tiếng lật trang sách.
Hai gã cung nữ nghe thấy thanh âm này, vừa khẩn trương lại vừa ngượng ngùng co rụt bả vai lại.
Tiêu Dặc vẫn chậm chạp không có lật xem xong, hắn nhìn chằm chằm đủ loại tư thế ở mặt trên, nhìn kỹ một hồi lâu.
Nhưng qua một khoảng thời gian, hai cung nữ kia lại không còn cảm giác thẹn thùng nữa mà chỉ cảm thấy đầu gối mơ hồ có chút đau, hai chân nhũn ra, hận không thể cắm xuống để dựa vào nghỉ ngơi một chút……
Rất nhanh, mồ hôi liền trượt theo gương mặt các nàng mà xuống.
Mà Tiêu Dặc vẫn không nhanh không chậm lật xem.
Trong màn.
Tiêu Dặc dùng chăn che đi bộ vị ngày càng có tinh thần, không hề có ý mềm xuống kia.
Nhưng hắn trước sau sắc mặt vẫn lạnh lẽo, chỉ bất động thanh sắc mà lật xem tranh sách, không hề biểu lộ ra nửa điểm nôn nóng khó nhịn.
Lưu ma ma đứng thẳng dậy, nói: “Cho nàng lại đây.”
“Dạ.”
không đến chốc lát, một tiểu cung nữ cùng đi theo quản gia ra ngoài, mang theo một nữ tử đã đến tuổi ba mươi vào cửa.
Nàng kia cúi người với Dương yêu Nhi một cái.
Lưu ma ma nhìn chằm chằm nàng nói: “Lúc trước như thế nào chưa từng gặp qua ngươi?”
Nàng kia cười nói: “Ma ma chưa thấy qua ta, ta lại gặp qua ma ma rất nhiều lần. Ta đang làm việc ở kính sự trai, hôm nay phụng mệnh tiến đến, là để tặng đồ cho cô nương.”
nói, hai tay nàng trình lên một cái hộp nhỏ.
Lưu ma ma nhận lấy, ước lượng một chút, sau đó mới trình cho Dương yêu Nhi.
Dương yêu Nhi tò mò nhìn chằm chằm, lại không có duỗi tay nhận.
Lưu ma ma liền đem tráp để xuống ở trước mặt nàng.
Dương yêu Nhi lúc này mới vươn ngón tay ra, đẩy cái khóa nhỏ vẫn chưa khóa lại đang khó khăn treo ở bên ngoài ra, cái khóa nhỏ kia lạch cạch rớt xuống dưới, Dương yêu Nhi mở nắp ra nhìn, liền thấy bên trong đựng thứ giống như sách, còn có hai cái hà bao nhỏ……
Dương yêu Nhi không có chạm vào hà bao.
Bởi vì treo bên hông nàng còn đẹp mắt hơn, tất nhiên liền không thể hấp dẫn được lực chú ý của nàng.
Nàng chỉ mở quyển sách ra, khẩy ngón tay lật trang……
Trong giây lát, Dương yêu Nhi liền hơi trừng lớn mắt.
Tranh thật thú vị.
Dương yêu Nhi nghĩ, lại dùng đầu ngón tay chọc chọc tranh ở trên.
Như vậy, nàng trước giờ chưa từng gặp qua.
Lưu ma ma quay đầu nhìn, thấy âm tọa liên.
Tức khắc mặt già đỏ lên.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tiểu hoàng đế: xem tranh tổn thương thân thể (? ﹏?)