Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 55 :

Ngày đăng: 20:30 26/05/20


Lễ đại chinh, cần phải chuẩn bị vàng bạc vạn lượng, vàng bạc trà đồng, mấy trăm cuộn gấm vóc, mãng lụa, đại lụa, còn có cả dây cương yên ngựa, nhàn mã mấy chục con, đà giáp mấy chục phó, lại chuẩn bị triều phục đông hạ, áo lông chồn cũng có.



Ngay cả trên dưới trong phủ, cũng phải thưởng hơn hai trăm bạc.



Bên này Lễ Bộ chuẩn bị lễ vật đưa tới Dương trạch.



Mà một bên khác trong hoàng cung, mệnh phụ triều đình cùng với nữ quyến hoàng thất còn lại, mang theo vài vị nữ quan, đi tới Khôn Ninh Cung bố trí phòng ốc trong cung, chuẩn bị cho lễ động phòng.



Tiêu Dặc ra khỏi Tây Noãn Các Dưỡng Tâm Điện, chợt nhớ tới chuyện này.



hắn quay đầu hỏi Triệu công công: “Hôm nay có những ai tới?”



Triệu công công liền cùng hắn báo vài cái tên.



Tiêu Dặc bỗng hừ một tiếng cười, trong thanh âm đều mang theo sự lạnh lẽo: “Là không dám đến làm khó dễ.”



Triệu công công cười híp mắt, hắn nói: “không dám thì đã sao? Dù sao đại cục cũng đã định rồi.” Dứt lời, Triệu công công khom người với Tiêu Dặc, nói: “Nên chúc mừng Hoàng Thượng.”



Tiêu Dặc nhàn nhạt nói: “Lưu lại đi, chờ đến ngày đại hôn cũng không muộn.”



“Dạ.”



Tiêu Dặc bước chân dừng một chút, đổi hướng: “đi, tới Khôn Ninh Cung coi một chút.”



“Dạ.”



Nếu là trước đây, Tiêu Dặc cũng sẽ không nhớ tới chuyện bố trí phòng cho lễ động phòng như thế nào, dù sao hắn đối với việc này cũng không có nửa phần hứng thú.



Nhưng hiện giờ nói đến Dương yêu Nhi, Tiêu Dặc rốt cuộc vẫn nghĩ đi coi một chút.



Đại hôn lập hậu, cũng chỉ có một lần. Sau này dù nạp phi, hay là phế hậu lập lại, hoặc là sau này lại tái giá, cũng không thể bằng lần này.



Tiêu Dặc hạ lệnh, vì thế mọi người liền đi tới Khôn Ninh Cung.



Tiểu thái giám bên ngoài Khôn Ninh Cung cao giọng nói: “Hoàng Thượng giá lâm ——”



Mọi người bên trong lập tức uốn gối quỳ xuống đất, ngay cả đầu cũng cúi thấp xuống.



Phần lớn người ở đây đều không phải là người vụng về, mấy ngày nay, cục diện trong kinh đã biến hóa thành cái dạng gì, cũng đã đủ để các nàng thấy rõ, cho dù Hoàng Thượng sau này có sống lâu hay không, hiện giờ chỉ cần cả triều văn võ muốn cùng Thái Hậu tranh thắng thua cao thấp, thì tất nhiên sẽ nghĩ mọi cách mà nâng đỡ Hoàng Thượng lên…… nói cách khác, hiện giờ Hoàng Thượng như đã có sức mạng bốn lạng địch ngàn cân trong tay, hắn chỉ cần động tay một cái, thì có thể tùy ý ấn chết các nàng.



Các nàng làm sao dám vô lễ chứ?



Huống chi, sự phục tùng của các nàng đối với hoàng quyền, từ nhỏ đã được khắc sâu vào trong xương tủy.



Vì thế mọi người nơm nớp lo sợ, kinh sợ mà hành lễ.




Dương yêu Nhi liền ngoan ngoãn đứng dậy đi theo, bước ra cửa, liền thấy lễ đại chinh bày đầy cả sân nhỏ.



Quản gia cầm danh mục quà tặng trong tay còn đang e ngại, thấy các nàng đang tính ra ngoài, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra, nhanh chóng đem danh mục quà tặng trình lên, để Lưu ma ma định đoạt.



Lưu ma ma tiếp nhận, liền theo danh mục quà tặng, từng cái từng cái chỉ cho Dương yêu Nhi nhìn.



Quản gia ở một bên nhìn đến líu lưỡi. Thầm nói người từ trong cung ra quả nhiên khác biệt. Dương cô nương tâm trí non nớt, làm sao hiểu được ở đây đang bày cái gì, vậy mà ma ma kia vẫn vô cùng cẩn thận, còn liệt kê cho nàng nghe.



Bày ở đằng trước đều là đồ bằng vàng bằng bạc.



Dương yêu Nhi duỗi cổ nhìn vào trong rương, đôi mắt cũng sáng lên, nàng lập tức liền không nhớ đến chuyện muốn ra cửa nữa.



Lúc sau, Dương yêu Nhi nhìn thấy ngựa được đưa tới.



Nàng đã từng thấy qua ngựa kéo xe, cũng thấy cưỡi ngựa trên đường …… Nhưng đây là đầu tiên, nàng thấy một con ngựa ở trước mặt giống như vậy. Dương yêu Nhi quay đầu hỏi Lưu ma ma: “Của ta?”



“Của cô nương.” Lưu ma ma dùng sức gật đầu.



Dương yêu Nhi bắt chước nắm lấy dây cương: “…… Ta cưỡi.”



“không không không, không thể cưỡi!” Lưu ma ma vội vàng ôm lấy eo nhỏ của nàng: “cô nương cũng không thể tự mình cưỡi.”



Lông mi Dương yêu Nhi run lên, nhìn nàng chằm chằm.



Liên Quế vừa mới lấy nước trở về, thấy một màn này, nàng dịu dàng cười: “cô nương lần tới muốn cưỡi, có thể nói với Hoàng Thượng. cô nương chỉ cần nói với Hoàng Thượng, tất nhiên là có thể cưỡi.”



Dương yêu Nhi gật đầu.



Nàng đã biết.



Nhưng mà khi nào mới hồi cung?



Lúc này, Dương yêu Nhi ngay cả Dương trạch cũng không nhớ, tỷ muội Lý gia bồi nàng chơi cũng không nhớ, cái gì bên người cũng không nhớ.



Ngay cả cua ngâm rượu, tiệc cá, cũng đều không nhớ.



Nàng chỉ nhớ kỹ, chờ trở về cung, nàng phải nói với Hoàng Thượng nói: “Chúng ta cùng nhau cưỡi.” Nàng nhớ kỹ, nhớ thật kỹ!



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



yêu Nhi: chúng ta cùng nhau cưỡi.



Tiểu hoàng đế:...... Cưỡi?