Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 56 :

Ngày đăng: 20:30 26/05/20


Dương yêu Nhi yên lặng nhớ kỹ chuyện cưỡi ngựa ở trong lòng, Lưu ma ma lại nói với nàng, bên ngoài không có gì chơi, ngay cả tỷ muội Lý Hương Điệp cũng không tới tìm nàng chơi, Dương yêu Nhi đành phải cả ngày đi lại ở trong nhà, ăn uống, khi nhàn hạ lại viết chữ. Vì vậy mà bản lĩnh viết chữ lại tiến bộ nhanh chóng.



Chỉ chớp mắt, Lưu ma ma đã phát hiện, nàng vậy mà đã có thể mô phỏng lại bản chữ lúc trước Hoàng Thượng để lại.



Chỉ là lực cổ tay của cô nương không đủ, khi cầm bút khó tránh khỏi bị lung lay, lực khi viết lúc nặng lúc nhẹ không đồng nhất, vì thế chữ lưu lại ở trên giấy vẫn có phần hơi non nớt, cùng chữ của Hoàng Thượng để ở cùng một chỗ, lại có vài phần ý vị. một cái giống như người lớn viết, một cái như đứa nhỏ viết.



Lưu ma ma che dấu cảm xúc trong đáy mắt, vươn tay xoa xoa cổ tay cho Dương yêu Nhi: “cô nương nghỉ ngơi một chút đi.”



Dương yêu Nhi lúc này mới để bút xuống, lười biếng dựa vào bàn, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.



Lưu ma ma thấy bộ dạng của nàng, trong lòng âm thầm cười.



Ban đầu vốn dĩ còn đang suy nghĩ có nên dạy quy củ trong cung cho cô nương hay không, lại dạy ngôn hành cử chỉ cho nàng, còn nghĩ nếu như dạy không tốt thì nên làm thế nào? Nhưng bây giờ chuyện phiền phức như vậy ngược lại cũng không còn cần thiết nữa. một người khi được nâng niu cùng chăm sóc tỉ mỉ, thì từ tinh thần cho đến khí chất, đều thay đổi hoàn toàn.



Dương cô nương bây giờ chính là như vậy.



Gương mặt nàng dần nẩy nở hơn, không còn gầy yếu như trước, mặc váy áo cũng giống như đứa nhỏ trộm mặc y phục của người lớn vậy.



Lại nhìn nàng, trên người cũng thêm một ít khí chất cao quý không thể mạo phạm, lại có chút giống với Hoàng Thượng.



Nghĩ đến điều này, Lưu ma ma lại cảm thấy có chút sung sướng.



Nhìn cô nương từng ngày từng ngày dần trở nên tốt hơn, bọn họ đều cảm thấy thỏa mãn.



Liên Quế lúc này mới vào cửa, cắt ngang dòng suy nghĩ của Lưu ma ma.



“cô nương nên đến thử lại y phục một lần nữa đi, nếu như có chỗ nào không ổn, còn có thể sửa lại cho đúng, bằng không sau này sẽ không sửa được nữa.” Liên Quế nói.



Lưu ma ma gật đầu, cùng nàng một trái một phải đỡ Dương yêu Nhi, dìu Dương yêu Nhi đứng dậy rời khỏi thư phòng.



Dương yêu Nhi mờ mịt nhìn chung quanh, không bao lâu sau, lại thấy một đám người ăn mặc như nữ quan, hận không thể tay chân cùng sử dụng, cẩn thận nâng một vật đi tới chỗ nàng.



Đó là một cái áo choàng rất lớn, toàn thân màu đỏ, ở trên dùng chỉ vàng thêu long phượng hợp thể, rồng bay phượng múa, hình dáng đẹp đẽ quý giá, lại có khí thế cùng uy nghiêm không nói nên lời.



Đuôi phượng phết đất, lại giống như sắp sửa vỗ cánh bay vào thần cung, chỉ để lại những vầng sáng rực rỡ xinh đẹp.



Vô cùng xinh đẹp.



Dương yêu Nhi ngơ ngác nghĩ.



Nhóm nữ quan đến gần, các cung nữ bên cạnh vội tiến lên giúp đỡ, kiện áo choàng xa xỉ này cuối cùng cũng khoác lên được người Dương yêu Nhi.




thì cho dù đệ đệ ruột của Dương yêu Nhi có ở chỗ này, hắn cũng không đồng ý.



một lúc lâu sau, Tiêu Dặc lên tiếng nói: “Xuất cung.”



Triệu công công cả kinh, nhưng hắn cũng không có dị nghị gì, lập tức cúi đầu nói: “Nô tài bây giờ liền đi phân phó chuẩn bị.”



trên dưới trong cung gần như đã nằm trong sự khống chế của Tiêu Dặc.



Thái Hậu có rất nhiều thủ đoạn ngầm độc ác, nhưng ở trên phương diện cầm quyền lại thật sự là một cái phế vật. Đương nhiên, nàng nếu không phải là phế vật, chỉ sợ sớm đã bắt chước theo tiền triều làm nữ đế.



Bây giờ Tiêu Dặc muốn xuất cung, tất nhiên sẽ không có kẻ nào có thể phát hiện.



Cho dù có nói ra, người khác cũng sẽ cảm thấy không có khả năng.



Hoàng Thượng thân thể gầy yếu, làm sao có thể xuất cung chứ?



……



Lúc này hẳn là giờ sửu canh ba.



Dương yêu Nhi cảm thấy thân mình chợt nhẹ, nàng hoảng loạn khua khua tay.



Trong phòng, một thân ảnh cao ngất đứng ở bên mép giường nhàn nhạt nói: “thật là chân tay vụng về, lui ra đi.”



Vài cung nữ vội cúi đầu, thần sắc kinh sợ mà thu hồi tay.



Tiêu Dặc bước lên phía trước, đem Dương yêu Nhi ôm lên, nhẹ nhàng bước lên xe ngựa.



Dương yêu Nhi mơ mơ màng màng mở mí mắt.



…… A? Lại nằm mơ?



Xe ngựa chậm rãi chạy, đi tới nơi nào nhiệt nhất hoàng thành.



Ở đó treo đầy đèn lồng đỏ, ánh đèn lưu chuyển, vô cùng xinh đẹp.



Cửa thành, có người không tiến vào được.



Bọn họ một nam một nữ, hai người ngửa đầu nhìn đèn đuốc trong thành, nữ tử lẩm bẩm nói: “…… Đây chính là kinh thành Đại Tấn, quả thực là rực rỡ, lộng lẫy xa hoa, cũng vô cùng phồn hoa.”