Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 57 :
Ngày đăng: 20:30 26/05/20
Xe ngựa chậm rãi chạy trên đường, Dương yêu Nhi mơ mơ màng màng nghĩ, tại sao hôm nay giấc mơ này lại dài như vậy, cũng không có cái gì khác, chỉ có xe ngựa lắc lư, sao nàng lại không mơ cái khác?
Dương yêu Nhi chậm chạp mở mắt, tia buồn ngủ dưới đáy mắt dần biến mất thay vào đó là sự tỉnh táo. Dương yêu Nhi lại chớp chớp mắt. Hả?
Ah!
Dương yêu Nhi dựa vào gối dựa trong tay mà ngồi dậy.
Rất gần chỗ của nàng, thiếu niên dáng người cao ngất ngồi ở đó, hắn vươn tay, tay áo trượt xuống một ít, lộ ra một đoạn cổ tay như bạch ngọc. hắn vén rèm, nhìn ra bên ngoài.
Dương yêu Nhi cũng chỉ có thể nhìn thoáng qua tấm lưng to rộng lại thẳng tắp của hắn, cùng một đoạn cổ tay gầy mà hữu lực kia.
“Hoàng Thượng?” Dương yêu Nhi ngơ ngác nói.
Tiêu Dặc nghe tiếng, quay đầu lại.
Vẻ mặt hắn bình tĩnh, không nói mà nhặt áo choàng bị rơi xuống khoát lên người Dương yêu Nhi. hắn nói: “Ngươi ở bên ngoài chơi mấy ngày rồi?”
Dương yêu Nhi ngơ ngẩn đếm ngón tay, nhưng đếm mãi cũng không nhớ được nàng đã ở bên ngoài chơi được bao nhiêu ngày.
Tiêu Dặc cũng không thật sự muốn đáp án của nàng, hắn nói: “Hôm nay ngươi sẽ dẫn đường.”
“Ta?” Dương yêu Nhi giơ ngón tay trắng trắng mềm mềm lên chỉ chỉ chính mình.
“Ừ.”
Dương yêu Nhi chớp mắt hai cái, lại dùng ngón tay nhéo nhéo tai mình. Bởi vì bên trong xe ngựa rất ấm, vì thế mà vành tai của nàng cũng có hơi hơi nóng lên. Nàng lại cẩn thận giơ ngón tay lên, chọc chọc ngực Tiêu Dặc. Tiêu Dặc nhắm mắt, ánh mắt dần trở nên sâu hơn, giống như đầu ngón tay của nàng chỉ cần đụng một chút, thì liền có thể nhẹ nhàng châm lửa ở ngực hắn vậy.
Dương yêu Nhi cảm nhận cảm xúc truyền tới từ ngón tay.
Cứng.
“…… không phải mơ.” Dương yêu Nhi ngoan ngoãn nói.
Tiêu Dặc lúc này mới biết, thì ra nàng vẫn luôn nghĩ rằng mình đang nằm mơ.
Vậy không lẽ hai lần trước nàng cũng cho là mình đang nằm mơ?
Tiêu Dặc thu vẻ mặt ngây thơ lại vô tội của nàng vào đáy mắt, thật muốn hung hăng □□ nàng một phen mới cảm thấy thoải mãn. Có lẽ giống như khi nhìn thấy con thỏ xù xù lông vậy, luôn khiến người ta muốn đem một thân đầy lông đó xoa loạn cả lên.
Nhưng Tiêu Dặc cuối cùng cũng không có ra tay thật.
Ở trước mặt người khác trước nay hắn luôn vô cùng khắc chế, không bao giờ tùy tiện bộc lộ tính tình của mình.
hắn duỗi tay ôm eo Dương yêu Nhi, kéo nàng vào trong ngực mình.
Vì thế hắn và nàng cùng nhau đi vào gian cửa hàng kia.
Bởi vì có lẽ cũng chỉ có được một lần như vậy, ngày sau nàng sẽ ít khi có thể ra ngoài thả diều nữa.
Chưởng quầy cửa hàng nhớ rất rõ Dương yêu Nhi, bởi vì lúc ấy bên cạnh Dương yêu Nhi có tỉ muội Lý Hương Điệp đi theo, các nàng ở kinh thành là đại khách hàng thường tiêu tiền, có chưởng quầy nào không biết? Huống chi chưởng quầy còn nhớ kỹ khí chất trên người vị cô nương này, thật sự làm người khó quên.
Chưởng quầy liếc mắt cẩn thận đánh giá Tiêu Dặc bên cạnh, thấy người này thân hình thẳng tắp, khí chất cao quý, dung mạo lại tuấn mỹ, y phục không tầm thường, lập tức liền cảm thấy kính sợ.
hắn thấy hai người nắm tay, liền vội vàng tươi cười nói: “thì ra không phải là cô nương, mà là phu nhân. Phu quân của phu quân quả nhiên cũng là nhân trung long phượng!”
Lưu ma ma nghe vậy, thiếu chút nữa thì cười thành tiếng.
Còn không phải là nhân trung long phượng à?
Đứng trước mặt hắn, chính là long phượng đấy! đã vậy còn là hàng thật giá thật nữa!
Tiêu Dặc lại coi thường lời nịnh nọt của hắn, hắn chỉ nói: “Đem tất cả diều đẹp trong tiệm mang ra đây.”
Chưởng quầy vội gật đầu, lệnh cho thuộc hạ tiểu nhị đem không ít diều ra.
Có nạm hoa, thêu thùa, có vẽ chim tước, có vẽ hổ ưng, có màu xanh lá, có màu tím……
Dương yêu Nhi xem đến hoa cả mắt.
“Chọn đi, ta mua cho ngươi.” Tiêu Dặc nói.
Dương yêu Nhi cúi đầu nghiêm túc chọn nửa ngày, cuối cùng lại là cầm một cái vẽ hình con hổ.
Nàng cầm lấy diều con hổ liền không buông tay.
Tiêu Dặc lại nhướng mày, nói: “Của ta đâu?”
Cung nhân thị vệ chung quanh nghe vậy, đều trừng lớn mắt.
Bọn họ không nghĩ tới Hoàng Thượng thế nhưng cũng muốn chơi thả diều!
Dương yêu Nhi mím môi dưới, đem cái trong tay mình qua.
Tiêu Dặc nhìn lướt qua, nói: “Thôi.” Sau đó duỗi tay ra, lại cầm một cái vẽ hình con thỏ.
Con thỏ kia vẽ giống như thật, miệng nhỏ đỏ, lỗ tai lớn, vẻ mặt mờ mịt.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Lớn tiếng nói cho ta biết, có ngọt không!