Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu
Chương 59 :
Ngày đăng: 20:30 26/05/20
Vì chơi thả diều lâu quá, kết quả là dù đã muộn hơn nửa ngày so với bình thường, nhưng Dương yêu Nhi vẫn lười nhác nằm ở trong ổ chăn không chịu rời giường.
Lưu ma ma cũng không thúc giục nàng, hầu hạ nàng rửa mặt xong, liền để Liên Quế bưng thức ăn tới bên cạnh giường đút nàng ăn.
Cứ như vậy mà dùng cơm xong, nàng lại xoa bóp tay chân cho Dương yêu Nhi, lại đem người nhét trở vào trong chăn.
“cô nương ngủ thêm một lát nữa đi.” Lưu ma ma vỗ nhẹ lưng nàng, giống như đang dỗ nàng ngủ vậy.
Dương yêu Nhi chậm rãi ngáp một cái, ngón tay nắm góc chăn, lại nhắm mắt lại. Theo bản năng, nàng giống như lại trở về trong sân nhỏ lúc trước.
Trong sân cực kỳ tĩnh lặng, thỉnh thoảng chỉ nghe thấy tiếng ho khan trầm thấp, tiếng ho có đôi khi nặng nề, có đôi khi lại giống như là đang có một đôi tay giữ chặt, rất là khổ sở.
Sắc trời dần dần tối.
Nàng vô cùng đói bụng, đành phải xoa bụng hết lần này cho tới lần khác, giống như làm như vậy thì sẽ no.
không biết qua bao lâu, khóa treo trên cửa mới động đậy, cửa viện bị người từ bên ngoài mở ra. Gương mặt nương tái nhợt mà mệt mỏi, nàng vội vàng đi vào phòng bếp.
Dương yêu Nhi nhúc nhích chóp mũi.
Nàng nhìn chằm chằm bóng dáng nương tới tới lui lui, một lát thì bưng chén vào nhà cho cha, một lát thì bưng chén cho đệ đệ. Trong tay đệ đệ cầm một quyển sách rách nát. Nàng mơ hồ nhớ rõ, hắn nói với nàng, cái này là do nhặt ở bên ngoài. Ở bên trên có vẽ tranh, ở dưới ánh nắng yếu ớt vô cùng sống động.
Nàng nhìn nhìn tranh, lại sờ sờ bụng.
Nàng thật sự rất đói.
Nếu như lúc này có thịt cá để ăn thì thật tốt.
Nàng ngẩn ra.
Nhưng mình không có thịt cá, nàng nghĩ.
Nàng rất đói, chỉ có cỏ trên mặt đất có thể kéo ra được, nhét vào trong miệng, cắn cắn, vị nước đắng của cỏ tràn vào miệng, nàng liền cảm thấy không đói bụng lắm.
Mình không có cá.
Nàng nghĩ, ngơ ngác duỗi tay nắm lấy cỏ.
Nương lại đi tới trước mặt nàng.
Nương bưng cháo cho nàng uống, sau đó nương lại nâng mặt nàng, vẽ mày tô son cho nàng, nói với nàng: “yêu Nhi có muốn ăn gà vịt thịt cá không? yêu Nhi có muốn được mặc gấm vóc lụa là không? Nương đưa con đi đến chỗ ăn sung mặc sướng…… Được không?”
Trước mắt nàng là một mảng đen tối.
Tiếng của nương ngày càng xa dần, viện nhỏ đen như mực cũng dường như biến thành cái hố đen kịt.
Nàng giơ tay múa may một chút, lại phát hiện mình vén một tấm màn lên.
Phía sau đột nhiên có người dùng sức đẩy nàng một cái, âm thanh lạnh lùng nói: “Dương cô nương nhìn thấy Hoàng Thượng, chẳng lẽ không biết hành lễ?”
Cái này làm sao đeo hoa tai đây?
Phụ nhân do dự một phen, cuối cũng cũng không dám nói xỏ lỗ tai cho cô nương. Nàng sợ nếu lại mắc thêm sai lầm, cái mạng này của nàng có thể giữ được hay không cũng rất khó nói.
Chờ sau khi luống cuống tay chân đắp mặt cho Dương yêu Nhi xong.
Dương yêu Nhi lại đoan chính ngồi đó, nhìn vào trong gương, da mặt nàng dường như càng thêm nõn nà.
Mọi người không dám chậm trễ nữa, vội hầu hạ nàng thay từng lớp y phục, sau đó bắt đầu trang điểm cho nàng.
Phụ nhân một bên chải tóc cho nàng, một bên ngâm xướng.
Dương yêu Nhi nghe không hiểu lắm, nhưng nàng cảm thấy rất dễ nghe.
Thành thân đều phải như vậy sao?
Chải tóc, lại búi cao lên, búi thành búi tóc của phụ nhân.
Sau đó lại cài thêm trang sức lên tóc.
Đám người nâng mũ phượng ra tới, Dương yêu Nhi đã sắp nằm ra bàn.
Nàng bị đè tới mức không thẳng eo được nữa.
Dương yêu Nhi nặng nề thở dài.
Phía sau cũng có người buồn rầu nhìn chằm chằm lỗ tai của nàng: “Làm sao bây giờ? cô nương không có lỗ tai, nhưng cũng không thể không đeo hoa tai mà? Như vậy sẽ không hay.”
“Đúng vậy, đôi hoa tai này là do Lễ Bộ đặc biệt đánh chế.”
“Ma ma, không thể trì hoãn nữa.” Liên Quế nhíu mày nói.
Lưu ma ma cũng cau mày, nàng cầm đôi hoa tai lên, ở bên tai Dương yêu Nhi khoa tay múa chân một chút. Rốt cuộc vẫn không nỡ xuống tay, sợ lại nhìn thấy Dương yêu Nhi hai mắt đẫm lệ.
Nếu thật sự làm như vậy, lòng nàng chắc sẽ nát mất.
Lưu ma ma đem hoa tai thả lại trên bàn.
Dương yêu Nhi lại bị đôi hoa tai kia hấp dẫn ánh mắt, nàng duỗi tay khảy hai cái, vì thế Lưu ma ma dứt khoát đem đôi hoa tai kia nhét vào lòng bàn tay nàng, nói nàng cầm, sau lại nói: “Đỡ cô nương đứng dậy!”
Các cung nữ vội đỡ người đứng dậy.
Dương yêu Nhi thân hình mảnh khảnh đi nghiêng ngả lảo đảo, gần như là mềm mại dựa lên người Lưu ma ma.
Nhóm nữ quan cố hết sức đội mũ phượng lên cho nàng.
Lưu ma ma sốt ruột nói: “Nhưng mà đã quyết định người cõng cô nương ra cửa chưa?”