Cẩm Lý Tiểu Hoàng Hậu

Chương 60 :

Ngày đăng: 22:25 27/06/20


Lúc bọn họ dìu Dương yêu Nhi ra ngoài, trong viện đột nhiên truyền ra từng đợt tiếng khóc, dọa Dương yêu Nhi sợ, thiếu chút nữa thì bị ngã.



Lưu ma ma vội đỡ nàng, xụ mặt nói: “Là ai nghĩ ra cái chủ ý ngu xuẩn này hả? Để cho bọn họ ở chỗ này gào thét?”



Liên Quế cười nói: “Ai bảo chúng ta chú trọng khóc gả làm gì? Khóc vang dội một chút, như vậy thì họ mới biết cô nương lúc ở nhà được sủng ái, trân quý như thế nào chứ. cô nương nhà người ta đều như vậy cả, vậy thì tại sao cô nương nhà ta lại không có?”



Lưu ma ma ngược lại cũng không rảnh quan tâm chuyện này, chỉ cảm thấy tức giận.



Nàng quét một vòng quanh sân, nói: “Cái này thì có gì tốt? Người cõng cô nương chúng ta ra cửa đâu? Cái này mới là chuyện quan trọng nhất! Nếu như không có, thì mới cô nương bị mất mặt.”



Dương yêu Nhi lúc này đã bị mũ phượng đè đến muốn choáng váng, làm sao biết cái gì mà mất mặt hay không mất mặt.



Về phần khẩn trương cùng cứng ngắc, cũng không biết đã bay mất từ lúc nào.



Mọi người cứ như vậy mà đỡ nàng, đi một đường nghe đầy tiếng khóc, rời khỏi sân.



Lưu ma ma sợ nàng bị ngã, cho nên bây giờ mới đội khăn voan lên cho nàng.



trên khăn voan thêu long phượng giao triền, dùng loại vải dày nặng, bốn góc tua rũ xuống, che phủ đầu Dương yêu Nhi, nàng lập tức liền không thấy gì nữa.



Tầm mắt bị che mất, các giác quan khác cũng mất luôn. Những âm thanh bên ngoài giống như đều cách nàng rất xa, nàng nghiêng ngả lảo đảo bước đi, cho dù có người đỡ, nàng cũng đi rất gian nan, giống như chỉ còn lại một mình nàng đi trên đường vậy.



“Chờ đã, bây giờ không thể đi tiếp nữa.” Dương yêu Nhi mơ hồ nghe thấy tiếng Lưu ma ma nói.



Ngay lúc này, đột nhiên, một trận gió ấm đánh úp lại, có cái gì đó chạm vào nàng, hai tay lại ôm lấy eo nàng, ôm nàng đi về phía trước.



Dương yêu Nhi lúc này mới cảm thấy, các giác quan biến mất dường như đã trở lại một chút.



Nàng theo bản năng bám lấy đối phương, mơ mơ màng màng nghĩ…… Đây là lưng…… Vì thế nàng cúi người bò lên.



Nàng cảm thấy mình hình như nặng hơn bình thường rất nhiều, nhưng đối phương vẫn ôm eo nàng, nhẹ nhàng cõng nàng lên. Mọi người chung quanh đều nín thở không dám lên tiếng, nàng chỉ mơ hồ nghe thấy có người hô hai câu gì đó. Nàng ngoan ngoãn nằm sấp ở trên lưng đối phương, động cũng không dám động, càng không dám duỗi cổ ra để nghe người khác đang nói cái gì.



Nàng sợ nếu mình cứ nhích tới nhích lui, thì sẽ đè người ta ngã xuống.



Như vậy thì sẽ không có người cõng nàng, nàng sẽ phải tự mình đi, giống như bản thân đang một mình đi trên con đường không thấy điểm dừng vậy.



Nàng mất đi năm giác quan, lúc này nhìn không được, nghe không rõ, ngay cả ngửi cũng không ngửi được gì.



Cảm giác duy nhất có thể cảm nhận được, đó chính sự ấm áp từ cổ của đối phương. Lúc đầu ngón tay nàng vô ý chạm phải, thân thể đối phương rõ ràng có cứng đờ trong giây lát.



Dương yêu Nhi muốn rút tay lại.



Nhưng nàng cảm thấy dựa gần như vậy thì thoải mái hơn, nghĩ nghĩ như vậy, nên lại chậm chạp quay về vị trí cũ.







Cả triều văn võ sau đó lại hành bái lễ, cung tiễn.



Dương yêu Nhi cùng Tiêu Dặc ngồi sát cạnh nhau.



Nàng rất ít khi ngồi như vậy, nên trong lúc nhất thời còn chưa thích ứng được.



Tiêu Dặc vẫn còn đang nắm cổ tay nàng, ngón tay hắn nhẹ nhàng vuốt ve cổ tay nàng, thấp giọng nói: “trên đường đi đã ăn những gì rồi?”



Dương yêu Nhi lắc đầu.



“Sao không ăn?”



“Sợ…… sẽ muốn đi ngoài, ma ma nói, không nên.”



Những ngón tay Tiêu Dặc nắm cổ tay nàng thật chặt, hắn bất đắc dĩ nói: “trên xe không phải đã chuẩn bị một cái bình sao? Ngươi nếu muốn phương tiện, thì lấy nó ra là được.”



Dương yêu Nhi hơi hơi trừng lớn mắt.



“…… Phía trên, đá quý.”



Tiêu Dặc bất đắc dĩ.



Sớm biết như vậy, thì đã chọn cái xấu một chút, có lẽ nàng sẽ biết cái đó dùng để làm gì.



“Vậy ngươi làm cái gì? Chẳng lẽ là ngồi yên trong đó?”



“Ngủ……” Trong giọng nói của Dương yêu Nhi cũng không hề thấy có nửa phần thẹn thùng, nàng thuận tiện còn nói thêm một câu: “Ngủ, thoải mái.”



Tiêu Dặc: “……”



Vậy cũng được.



Tiêu Dặc đột nhiên đụng phải thứ gì đó cứng trong lòng bàn tay nàng.



“Cái này là gì?”



“Ma ma nói, phải đeo.”



Tiêu Dặc mở lòng bàn tay nàng ra, nhìn thấy đôi hoa tai nằm ở đó. Hoa tai xinh đẹp.



Nhưng tay của nàng lại càng xinh đẹp hơn……



Trong trắng nõn lại mang theo một chút đo đỏ.



Như đang câu dẫn người hôn lên.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Tiểu hoàng đế: Ha ha. Ngủ một đường đi tới đây cũng thật là sung sướng.