Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 14 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Ngày thứ sáu hôm đó khi làm việc Nghiêm Thấm Huyên đã thấy khó chịu trong người, lúc đi trên tàu điện ngầm cô chợt cảm thấy đau bụng, cô nhướn mày, có lẽ bà dì của cô lại đến.



Sau khi về phòng cởi giày cô chạy ngay vào phòng vệ sinh, cô vừa cởi quần lót vừa nhìn, quả nhiên có máu.



Nghiêm thấm Huyên từ nhỏ thể hàn, sinh lý đau đặc biệt nghiêm trọng, mỗi lần bà dì tới đều làm cô đau tới nửa sống nửa chết.



Dùng tạm miếng băng vệ sinh cuối cùng, đổi quần lót, quần áo cũng lười thay, cô trực tiếp nhảy lên chiếc giường lớn rồi chìm vào giấc ngủ.



Sáng ngày thứ hai bị cơn đau bụng giày vò tỉnh lại, sờ trên đầu thấy toàn là mồ hôi lạnh, trong đầu cô xoay mòng mòng, nhắm mắt lại mò tới điện thoại di động.



Điện thoại được kết nối, không đợi đầu dây bên kia kịp mở miệng, cô dùng giọng khàn khàn nói với người kia, "Mang cho tôi ba gói băng vệ sinh, dùng cho ban đêm, tiện dd;lqd. thể nhớ đưa thêm nước đường đỏ cùng với chocolate nóng, thẻ phòng đặt ở phía dưới chậu hoa đặt trước cửa phòng, nhanh lên không tôi đau chết mất!" Nói xong còn chưa đợi bên kia kịp mở miệng cô đã cúp điện thoại trước.



Cô đứng dậy mắt nhắm mắt mở lấy thẻ phòng được đặt ở trên chiếc tủ đầu giường ra đặt ở dưới chậu hoa trước cửa phòng, sau khi đóng cửa lại cô lại tiếp tục quay trở lại giường ngủ say sưa.



>>>>>>>>



Nghiêm thấm Huyên bị hương thơm nồng đậm của chocolate làm cho tỉnh dậy, mắt nhắm mắt mở nhìn sang chiếc tủ đầu giường.



Ly chocolate nóng được đặt ở đó, cô gắng gượng ngồi dậy lấy ly chocolate nóng, cũng không để ý đến việc mình chưa đánh răng mà trực tiếp uống vào.



"Chậm một chút, cẩn thận nóng."



Bộ dạng Trần Uyên Sam trông thật nhàn nhã, cầm trong tay một tách Latte, đang tựa vào vách tường chăm chú nhìn cô uống chocolate.



Nghiêm thấm Huyên hơi đỏ mặt đặt cốc chocolate nóng đang cầm trên tay xuống, cúi đầu liếc xuống nhật ký gọi điện, người cô mới gọi lúc nãy, chính là Trần Uyên Sam.



Mặc dù cô biết mới sáng sớm không để ý đến chuyện anh có đồng ý hay không mà lại bắt anh đến đây, còn để cho một đấng mày râu như anh tới cửa hàng tiện lợi giúp cô mua băng vệ sinh thật sự là có chút tùy hứng, không có tình ý gì trong chuyện này, thế nhưng điều làm cô lo sợ chính là thời điểm đó người đầu tiên mà cô nghĩ tới, lại chính là anh.



Lúc này Trần Uyên Sam đặt tách Latte xuống, cầm cái túi đặt ở trên sàn lên, đưa tới bên cạnh giường.
"Lục Thiêm Lịch, tôi nói cho anh biết, con mẹ nó anh coi tôi là cái gì hả." Cô cảm thấy trong lòng đã lạnh đến cực điểm, không còn đủ kiên nhẫn để đối diện với hắn, "Anh có biết cái đêm anh phát sốt, lúc nửa tỉnh nửa mê anh đã nói gì không?"



Lục Thiêm Lịch bụm mặt, ánh mắt lạnh lùng nhìn cô.



Nghiêm Thấm Huyên cười lạnh một tiếng, nói rõ từng câu từng chữ, "A Lâm, anh rất nhớ em, anh chỉ là bất đắc dĩ níu kéo với cô ấy để đối phó với ba mẹ mà thôi, em chờ anh trở lại."



Cô chưa nói hết, sắc mặt hắn đã đại biến rồi.



"Lục Thiêm Lịch." Cô nhìn hắn với ánh mắt kiêu ngạo, không khoan nhượng nói, "Tôi cho anh biết, cho dù tôi lên giường cùng với Trần Uyên Sam, thì so với anh tôi vẫn còn sạch sẽ chán. Ít nhất tôi không bắt cá hai tay, tôi không phải là loại người không biết xấu hổ như vậy."



"Từ nay về sau khi tôi trở về thành phố S, chúng ta hãy xem nhau như người dưng."



"Tôi chưa bao giờ hối hận như vậy, hối hận vì đã mất ba năm để yêu anh."



Từ khi nghe thấy hắn nói câu đó lúc hắn phát sốt, Nghiêm Thấm Huyên im lặng không nói mà chờ đến tận bây giờ, chính là vì khi hắn về thành phố S thì sẽ dứt khoát chia tay hắn, nguyên nhân làm thế là bởi vì muốn giữ lại tình cảm và thể diện vì không vạch trần lời nói dối của hắn, đã gặp nhau thì cũng có lúc chia tay.



Thế nhưng hôm nay, hắn đã làm cho mọi chuyện thành ra như vậy, kết cục như vậy là do hắn chọn.



Lục Thiêm Lịch chăm chú nhìn Nghiêm Thấm Huyên, trong ánh mắt của cô đã sớm không còn bóng dáng của hắn nữa.



Hắn biết, hắn đã hoàn toàn mất cô.



Hắn biết từ khi mình lên giường cùng với Hồ Tuyết Lâm thì đã không thể quay trở lại được nữa, nhưng hắn vẫn cố chấp muốn giữ lại những thứ tốt đẹp của mình. Cho dù quả thật hắn thật lòng muốn cô trở về cùng hắn, nhưng hắn cũng bất đắc dĩ, cũng không thể đoạn tuyệt quan hệ với Hồ Tuyết Lâm.



Hắn biết hắn vĩnh viễn không thể đưa cô trở lại như lúc ban đầu.



Cuộc đời này trừ mẹ hắn ra người phụ nữ đối tốt với hắn nhất, từ hôm nay sẽ vĩnh viễn rời khỏi thế giới của hắn, không bao giờ bước vào đó thêm một lần nào nữa.