Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 151 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Mấy ngày nay, Trần Uyên Sam tới tổng bộ của Qua Sam để trợ giúp cho An Chí Thượng, thế nhưng vị tổng giám đốc này, thật sự tỏa ra khí thế làm cho toàn bộ nhân viên cảm thấy bị áp bức.
Trong phòng làm việc, trợ lý An vừa báo cáo tình hình cho vị tổng giám đốc mặt không cảm xúc kia, vừa cắn răng rơi lệ trong thầm lặng.
Sau khi Trần Uyên Sam từ Mỹ trở về, tính tình có vẻ không được tốt lắm.
Mặc dù nhìn bên ngoài Trần Uyên Sam vẫn bình thản như cũ, dáng vẻ trẫm tĩnh, thế nhưng trên thực tế, hai ngày nay mỗi ngày Trần Uyên Sam đều ngồi lì ở phòng làm việc,thời gian làm việc của anh so bình thường đã nhiều một phần ba.
Là một trợ lý luôn ở bên cạnh tổng giám đốc, biểu hiện như vậy đúng là quá không bình thường. Công việc càng ngày càng nhiều, nhân viên liên tục tăng ca đêm, có mấy phương án dành cho mấy tháng sau lại phải lôi ra thực hiện ngay bây giờ, nhân viên của Qua Sam thực sự khổ không thể tả.
Kể cả đại diện cho thuộc hạ hắc đạo của anh Kim Tuấn cũng cảm thấy thế. Hai ngày nay Trần Uyên Sam đều nửa đêm mới về thị sát khách sạn, mặc dù thái độ của anh ddl..qd vẫn ôn hòa, nhưng sau khi thị sát xong, bọn họ sẽ nhận được những đề xuất có chút phi lý của Trần Uyên Sam. Mới đây anh lại ra lệnh dỡ bỏ những thiết bị anh cho là không tốt, mà những thiết bị đó lại không thể trả về nhà máy, thế nên chỉ còn cách rất lãng phí là vứt đi, làm cho dạo này áp lực về tiền bạc của khách sạn càng ngày càng lớn, nhân viên nửa đêm vẫn phải làm việc liên tục, càng ngày mọi người càng không ngừng kêu khổ.
Mấy người của hắc đạo đều là những người rộng rãi, sảng khoái, thế nhưng mấy ngày nay thật sự là bị đày đọa không chịu được đành phải đi tìm Kim Tuấn kể khổ, "Anh Kim, Trần thiếu ngài ấy trước đây không có như vậy, rốt cuộc là hai ngày nay đã xảy ra chuyện gì?"
Kim Tuấn nhìn Trần Uyên Sam ngồi cách đó không xa, vẻ mặt vô cảm chăm chú nhìn điện thoại, hắn thở dài, lắc đầu một cái, "Tài."
"Cái gì tài?" Mấy tên thuộc hạ không hiểu.
"Ta đoán thế." Kim Tuấn nhỏ giọng, "Là bởi vì người phụ nữ đi cùng ngài ấy tới khách sạn hôm trước."
Mấy tên thuộc hạ kia như đã hiểu ra, có chút không tin nhìn về phía lão đại đang ngồi bên kia.
"Một mình tôi trở về nước, mấy ngày nữa sẽ trở lại."
Ở trong đó là tất cả quà tặng mà Lục Thiêm Lịch đã tặng cho cô lúc bọn họ vẫn còn yêu nhau, cùng với nhật ký do chính tay cô viết, còn có thêm cả băng video và quyển sổ nhật ký hắn mới đưa cho cô cách đây không lâu.
Những thứ này cô đưa đi từ Nhật Bản đưa đến tận đây.
Những thứ này từng là những đồ vật quý báu của cô, đặt ở trong ngăn kéo đầu giường, thỉnh thoảng cô sẽ lấy ra xem lại. Nhưng kể từ khi cô đặt chân đến Nhật Bản, những thứ này không bao giờ rời khỏi vali
Cô cầm cái túi trong tay, đi đến bên cạnh bàn lấy hộp diêm.
Ra khỏi khách sạn, cô rẽ đến một ngõ nhỏ bên cạnh khách sạn, thả tất cả sổ, hình xuống dưới đất, mở hộp diêm ra, châm lửa.
Chờ đến khi tất cả bị cháy rụi, cô lấy từ trong túi quần một cái USB,mấy cái kim băng loại nhỏ, ném vào thùng rác.
Đột nhiên, âm thanh cười đùa của trẻ con vang đến, cô ngoảnh đầu lại nhìn thấy mấy đứa trẻ con, đang vừa đùa giỡn vừa chạy tới nơi cô đang đứng, ánh mắt cô lóe lên nét kì lạ, đi lên phía trước giơ tay lên chặn đường bọn trẻ lại.
Ánh mắt của bọn trẻ ánh lên nét khó hiểu, cô ngồi chồm hổm xuống, phân phát những con rối cầm trên tay cho bọn trẻ, cô bé buộc tóc hai bên vui vẻ đến nỗi nhảy tưng tưng.
Những con rối đều là Lục Thiêm Lịch tặng cho cô, khi đó Bích Giới đến nhà cô thấy những con rối này được cô trân trọng đặt ở đầu giường thì liếc mắt khinh bỉ cô.
Hoàng hôn, hai tay cô trống trơn im lặng đứng trên cầu, trong lòng cảm thấy nhẹ nhõm đến kì lạ, những ddl..qd thứ đồ kia, tất cả những đồ vật kỉ niệm của cô và hắn đã bị bỏ lại ở thi trấn tĩnh lặng này, từ nay về sau, không yêu không hận, không quen, hãy quên đi, những kí ức sẽ vĩnh viễn được bỏ lại ở nơi này.
>>>>>>>>