Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 171 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Sau khi Trần Uyên Sam đi vào phòng họp khoảng vài giờ, cuối cùng Nghiêm Thấm Huyên cũng chờ được đến khi đèn của phòng phẫu thuật tắt.



Cô từ trên ghế đứng dậy, bước nhanh đi tới cửa, bác sĩ đẩy cửa ra ngoài vừa cởi khẩu trang vừa nói.



“Đạn chỉ cần bắn chệch sang một chút nữa thôi là sẽ gặp nguy hiểm rồi, chính vì điều này nên mới kéo được bệnh nhân từ quỷ môn quan trở về. Hiện tại thân thể của bệnh nhân cực kỳ suy yếu, không thích hợp bị quấy rầy, nhớ chăm sóc bệnh nhân cẩn thận.”



Nghiêm Thấm Huyên vội vàng cảm ơn bác sĩ, nghĩ đến mới lúc trước bọn họ vẫn đang còn cười nói vui vẻ với nhau, một Kim Tuấn bình thường mạnh mẽ như vậy giờ phút này đang nằm trong phòng cấp cứu, thân thể yếu ớt, trong lòng cảm thấy không nói nên lời.



Đến buổi sáng ngày thứ ba rốt cuộc Kim Tuấn cũng đã tỉnh lại, bình thường quan hệ của hắn và thuộc hạ rất tốt, nên lần suýt mất mạng này, hốc mắt của mấy nam tử hán đứng canh một ngày một đêm trên giường bệnh đều trở nên đỏ hoe.



Trong lòng Nghiêm Thấm Huyên xem Kim Tuấn như người thân của mình, huống chi hắn do đỡ đạn cho Trần Uyên Sam nên mới bị trọng thương, hai ngày nay tan làm xong cô đều nhanh chóng chạy tới bệnh viện chăm sóc hắn. Kim Tuấn sợ cha mẹ lo lắng, nhờ cô nói với bố mẹ hắn rằng hắn đang bận đi công tác.



Hai ngày nay Kim Tuấn nằm trong phòng bệnh, cô là người phụ nữ duy nhất, tận mắt chứng kiến thuộc hạ hắc đạo của Trần Uyên Sam canh chừng phòng bệnh của Kim Tuấn, thế nên dienda’n.leqqd trừ việc thấy các bác sĩ khoác áo blouse trắng ra vào căn phòng, còn lại toàn thấy những người mặc tây trang màu đen mang vẻ mặt như ai đó đã phạm tội giết người canh chừng căn phòng, làm cho người ta có cảm giác cho dù có mấy ngàn tế bào não cũng không đủ dùng.



Hơn nữa hai ngày nay kế hoạch hợp tác tuyên truyền giữa Nghiêm thị và Qua Sam sẽ kết thúc, trừ các phương diện bí mật chưa được tiết lộ, thì vẫn còn tiệc rượu khai mạc chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo, vì vậy hai ngày nay trở lại chi nhánh của Nghiêm thị, cô cùng với người của bộ phận PR cùng đi đánh trận, loay hoay bận túi bụi, buổi tối sau khi từ bệnh viện trở về cô cũng ngồi trong khách sạn xử lý công việc rất khuya mới được đi ngủ.



Hai ngày nay Trần Uyên Sam càng thêm bận bịu, mỗi ngày chỉ có lúc rạng sáng anh muốn đưa cô về khách sạn, cô mới có thể gặp mặt anh.



Đêm khuya xe cộ trên đường cũng thưa thớt, cô ngồi trên ghế phụ lái, nhìn râu mọc lún phún trên cằm anh không có thời gian cạo, mày thẳng khẽ nhíu lại, thỉnh thoảng thời điểm đèn đỏ dừng xe lại, sẽ nhẹ nhàng nắm lấy tay của cô, không nói chuyện, mải mê suy nghĩ chuyện tình.



Thật ra khi Nghiêm Thấm Huyên quyết định ở bên cạnh Trần Uyên Sam thì cô đã sớm biết, cô phải vì anh, phải biết chừng mực, cô biết anh bề bộn vì công việc như vậy, thì tuyệt nhiên không nên gây thêm phiền toái cho anh.




Người kia đứng đó hút thuốc, trong bóng tối có thể thấy rõ ánh mắt sâu thẳm cùng với than hình hoàn mỹ của anh, người này không phải là Trần Uyên Sam sao?



Người đàn ông ngồi bên cạnh bị Trần Uyên Sam ghét bỏ đẩy ra, cũng đứng lên. Nghiêm Thấm Huyên định thần nhìn lại, thì ra là trợ lý của Trần Uyên Sam, An Chí Thượng.



Trợ lý An nhìn thấy Nghiêm Thấm Huyên, vừa định cung kính chào hỏi mới phát hiện ánh mắt của cô tỏa sáng lấp lánh.



Không đợi An Chí Thượng mở miệng, Nghiêm Thấm Huyên lập tức lộ ra vẻ mặt em trai đừng lo chị đây dienda’n.leqqd sẽ giúp em giữ bí mật cười xấu xa nói, “Không có việc gì không có việc gì, hai anh cứ tiếp tục, tôi không nhìn thấy gì hết!” Vừa nói chuyện cô vừa bước ra khỏi cửa, vì nhịn cười mà lưng run run.



Sau khi Nghiêm Thấm Huyên biến mất ở ngoài cửa, An Chí Thượng phàn nàn với Trần Uyên Sam, “Lão đại, lão tẩu có phải là đã hiểu lầm cái gì rồi phải không?”



Trời đất chứng giám, Trần Uyên Sam chỉ là xách hắn tới đây chất vấn hắn tại sao lại may khóa kéo của quần chặt như vậy, sau đó hắn cúi đầu kiểm tra xem một chút mà thôi.



Trần Uyên Sam dụi điếu thuốc xuống đất, khinh bỉ nhìn hắn một cái, “Cậu cứ nói đi?”



An Chí Thượng lập tức giơ chân, “Lão tử có vợ có con! Làm sao có thể có hứng thú với anh!”



“Hả?” Trần Uyên Sam mặt không đổi sắc xắn tay áo lên, làm cho tóc gáy của An Chí Thượng đều dựng lên hết, vội vàng khoát tay, “Lão đại, tôi không hề có hứng thú với đàn ông! Không thể có hứng thú với anh!”



Trần Uyên Sam càng thêm ghét bỏ mà nhìn hắn một cái, trong lòng suy nghĩ nhất định phải chứng minh cho bà xã của anh biết anh là đàn ông chân chính.