Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 162 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Hiện tại trợ lý An cảm thấy nếu làm việc cho Trần Uyên Sam, thì tuyệt đối cần uống thuốc an thần.



Trần Uyên Sam trước kia, mười năm như một ngày, cho dù tâm tình như thế nào, anh tuyệt đối sẽ không để nó ảnh hưởng đến quyết định trong công việc của mình, thế nhưng kể từ lần anh từ Mỹ trở về lại yêu cầu toàn bộ nhân viên phải tang ca một ngày một đêm để đẩy nhanh tốc độ công việc, lần này từ thị trấn G quay trở về, thái độ của Trần Uyên Sam lại xoay chuyển 180°, ra lệnh cho bọn họ tạm thời dời các kế hoạch khác sang một bên, chuyên tâm vào dự án của Nghiêm thị.



Mà Nghiêm Thấm Huyên cũng bất mãn với người đàn ông này tuyệt đối không kém gì An Chí Thượng và toàn bộ nhân viên trong Qua Sam.



Chi nhánh của Nghiêm thị ở Tokyo gần đây được Qua Sam trợ giúp mạnh mẽ, thành tích nhanh chóng vọt lên, kế hoạch hợp tác đã sắp hoàn thành khâu cuối cùng, theo lý mà nói thì không cần người đại diện của hai bên gặp nhau để bàn bạc nữa.



Thế nhưng người đàn ông trước mặt này lại ra vẻ rất chính nhân quân tử, nói là gần đến bước cuối thì phải cẩn thận để ý kĩ càng từng chi tiết nhỏ, thế nên nói cô hãy tới văn phòng của anh để ‘ làm việc ’. Cô cảm thấy đây là anh đang mượn chuyện công để bàn chuyện tư mà thôi.



“Trần Uyên Sam.” Tay nhỏ bé của cô nắm lấy vành tai của anh, một tay gắng sức đẩy bàn tay không yên phận đang đặt trên đùi cô kia, “Anh đã từng nghe qua, công ty không phải nơi để yêu đương, tình yêu văn phòng không có kết quả?”



Anh bắt được hai cái tay nhỏ bé ma phách lối của cô, thuận thế ôm cô đặt ở trên đùi, hôn cô một cái, hết sức hài lòng tựa lưng vào ghế, “Em không phải chỉ là người đến để hợp tác thôi sao, dù sao cũng không phải là chung một công ty.”



Cô biết không thể đối phó được với người đàn ông ranh ma này, suy nghĩ một lúc rồi tựa đầu vào lồng ngực của anh, hung tợn nói, “Trần Uyên Sam, anh đường đường là tổng giám đốc của một công ty lớn, ngày ngày ở trong văn phòng không làm việc đàng hoàng, lại đi quyến rũ phụ nữ, anh thật không biết xấu hổ.”



“Nếu như em nói việc bồi dưỡng tình cảm với đối tượng hợp tác để có thể hợp tác vui vẻ không phải là việc làm chính đáng, quyến rũ phụ nữ, thì em nên xem lại mình một chút.” Trần Uyên Sam thật sự đã bộc phát sự vô liêm sỉ của mình đến cực hạn.



“Sao anh lại giống với Doãn Bích Giới vậy chứ, có thể biến việc không chính đáng thành chính đáng như vậy, em thật sự chịu thua hai người.” Nghiêm Thấm Huyên liếc mắt.



“Em ấy, lúc nào thì dẫn anh đi gặp người thân của em?” Anh vuốt vuốt bàn tay nhỏ bé của cô, nhìn cô hỏi.



Nghĩ đến việc này, cô nhìn anh lắc đầu một cái, “Ừm, em tới Nhật Bản tính đến nay là tháng thứ năm, nếu Bích Giới biết được trong bốn tháng em đã đá bay tên phụ bac kia, hoàn thành nhiệm vụ câu được con rùa vàng là anh, nàng nhất định sẽ nghĩ là dd;;l’qd em đi thanh lâu học yêu thuật gì đó. . . . . .” Cô dừng lại một chút, nói với anh với giọng điệu vô cùng đồng cảm, “Cô ấy sẽ nghi ngờ nếu không phải anh đã mang thai đứa con của em (Em lạy chị này TT), thì làm sao có thể hoàn thành nhiệm vụ này chỉ trong vòng bốn tháng, cô ây sẽ mắng em là không có tiền đồ. . . . . .”




“Tên sát thủ kia đã chết, trên người không phát hiện ra bất cứ thứ gì chứng minh thân phận của hắn.” Lão Vu tiếp tục nói, “Trần thiếu, ngài xem. . . . . .”



Trần Uyên Sam khoanh chân lại, sắc mặt trầm tĩnh nhìn vách tường trắng như tuyết của bệnh viện, con ngươi tối dần, nghe lời nói của đám thuộc hạ, từ đầu đến cuối không hề nói gì.



Lúc này từ trong thang máy một người đàn ông mặc tây trang màu đen bước ra, hắn bước nhanh đi tới bên cạnh Trần Uyên Sam, nhỏ giọng cung kính nói với anh , “Trần thiếu, phòng họp của bệnh viện đã được bố trí xong, mời ngài.”



Trần Uyên Sam gật đầu với hắn một cái, ý bảo đám thuộc hạ rời đi trước.



Trong hành lang lúc này chỉ còn lại nhân viên của bệnh viện, Trần Uyên Sam xoay người lại, cô ngồi bên cạnh với đôi mắt ửng đỏ, mở to đôi mắt mím môi nhìn anh.



Hiện tại bên cạnh không còn người ngoài, cuối cùng cô cũng có thể bộc phát nỗi sợ hãi ở trước mặt anh, mới vừa rồi chỉ cần thiếu chút nữa, thì người nằm ở trong phòng phẫu thuật sẽ là anh.



Anh khẽ thở dài một cái, đưa tay dùng sức ôm cô vào trong ngực, đôi tay vuốt tóc cô, hôn lên vành tai của cô, nhỏ giọng an ủi cô, “Không phải sợ.”



Cô chon người ở trong ngực anh, nghe thấy nhịp tim trầm ổn của anh, sự bình tĩnh của anh, bao bọc lấy cô, làm sự lo sợ trong long cô biến mất.



Cô dùng sức khụt khịt cái mũi, không nói gì, tay dùng sức nắm chặt tay của anh.



“Không có chuyện gì.” Ánh mắt của anh dần dần trở nên dịu dàng, con ngươi rơi xuống, “Không phải lo lắng, có anh ở đây.”



>>>>>>