Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 161 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Cục phó cục cảnh sát thành phố S Đan Cảnh Xuyên mặc dù nửa đêm bị người nào đó sai đi làm việc, thế nhưng hiệu suất làm việc hắn vẫn cực kỳ cao, ngay ngày hôm sau Trần Uyên Sam đã nhận được tin từ hắn, nhanh chóng đi tới thị trấn G.
Vì vậy bạn Nghiêm tự cho là tài chạy trốn của mình không chê vào đâu được thì mới đến ngày thứ tư cô ở thị trấn G này, Trần đại tổng giám đốc đã tìm được đến đây, đã thế câu nói đầu tiên khi gặp lại nhau thật sự làm cô muốn cho anh một đấm.
"Mẹ kiếp, anh mới khác người!" Trong nháy mắt hai người bọn họ đã thu hút rất nhiều vị khách đứng lại xem trò vui, cô thấy thế thì hất tay áo lên đi về phía trước.
Trần Uyên Sam không nhanh không chậm theo sát ở sau lưng cô, nhìn bóng lưng có vẻ đang giận dỗi của cô, đáy lòng nặng trịch theo anh suốt hai ngày nay mới được thả xuống.
Trần Uyên Sam ở Tokyo đã lâu thế nhưng anh chưa bao giờ tới thị trấn G. Lần này là vì tìm cô nên mới tới đây làn đầu tiên.
Thị trấn G yên bình này cũng có thể coi là vừa mắt anh, thế nên anh cũng không vội vã giục cô trở về, mà trực tiếp đi theo cô vào khách sạn cô đang ở, thuê một gian phòng sát vách với gian phòng của cô.
Hoàng hôn, các gian hàng bên đường đã bắt đầu mở cửa, Nghiêm Thấm Huyên xuất phát ở phía đầu đường, một loạt thức ăn như thịt xiên nướng, bánh mật, xíu mại. . . . . . Cô càn quét sạch sẽ từ đầu đường đến cuối đường.
Cô đã sớm no bụng nhưng vẫn mua thêm một xâu hồ lô, xoay người lại tìm bóng người vẫn luôn đi theo cô từ nãy giờ, đưa cho anh xâu hồ lô.
"Trần Uyên Sam anh đằng đằng là một đấng mày râu, sao lại có thể ăn ít như vậy, những bắp thịt trên người anh là từ đâu tới vậy?"
Vốn là cô muốn anh đưa tay nhận lấy xâu hồ lô, nào ngờ anh lại hơi cúi đầu xuống, trực tiếp ăn xâu hồ lô cô đang cầm trên tay.
Cô ngơ ngách nhìn vẻ mặt thản nhiên của anh, khuôn mặt ửng đỏ lên.
Anh cứ như vậy lặn lội tới đây tìm cô, nhìn cô ăn, nhìn cô cười, giúp cô mua đồ, không hề có vẻ khoc chịu, có lúc cô đột nhiên quay đầu lại, còn thấy anh dùng ánh mắt dịu dàng chăm chú nhìn cô.
Dưới mưa phùn của Giang Nam, người đàn ông ấy đã nhẹ nhàng bước vào tim cô.
>>>>>>
Đột nhiên bàn tay đang đặt trên vai cô của Trần Uyên Sam bỗng chuyển xuống eo cô, khẽ dùng sức kéo cô vào trong lòng mình.
Cô chạm vào lồng ngực rắn chắc của anh, kinh ngạc ngẩng đầu lên, thấy con ngươi sâu thẳm của anh thì ngượng ngùng định cúi đầu xuống, thế nhưng cô còn chưa kịp cúi đầu, anh đã hôn lên đôi môi mềm mại mê người của cô.
Cửa sau của Ngô thị nằm ở ngõ khuất, người tới đây không nhiều lắm, những giọt sương trên mái hiên chậm rãi rơi xuống, khói bếp dần dần bốc lên, khu trấn nhỏ đã bắt đầu một mới.
Thế nhưng lúc này Nghiêm Thấm Huyên chỉ cảm nhận được hơi thở mạnh mẽ đang lờn vờn quanh bờ môi của cô, anh hôn cô một cách nồng nhiệt, cánh tay vòng quanh eo cô lại càng thêm siết chặt.
Cô chưa bao giờ hôn sâu làm cho trái tim cô đập mạnh như thế, bây giờ tai cô chỉ nghe được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình.
Lúc này Trần Uyên Sam mới dịu dàng buông cô ra, cọ mũi anh vào mũi cô, khóe miệng khẽ cười, "Em muốn dùng nhan sắc giết anh sao? Hả?"
Thanh âm mập mờ, cô bị anh nhìn càng trở nên thẹn thùng, không biết nên nói gì, hồi lâu mới lí nhí một câu, "Không nên bán nhan sắc."
Câu nói đó đã làm anh bật cười, càng ôm cô chặt hơn, "Anh không phải dựa vào việc khoe khoang nhan sắc mới đưa được mỹ nhân về nhà."
Cô xấu hổ vùi đầu vào trong ngực anh, cảm thấy rất ngọt ngào.
Nguyên nhân cô không muốn hàn gắn lại với Lục Thiêm Lịch ngoài việc hai người bọn họ thật sự đã không còn cách nào ở chung nữa, lý do còn lại đã bị Lục Thiêm Lich đoán trúng, cô đã thật sự động lòng với Trần Uyên Sam.
Biết rõ nếu ở cùng với anh, thì sẽ phải đối mặt với nhiều khó khăn hơn, nguy hiểm hơn gấp tram ngàn lần; biết rõ Lục Thiêm Lịch đã dùng ba năm để dạy cho cô ddle;qd thế giới biến ảo vô thường, làm cho người như Lục Thiêm Lịch cũng có thể thay đổi, chứ đừng nói tới người như Trần Uyên Sam sẽ như thế nào.
Tuy nhiên cô đã cảm động, anh ngàn dặm xa xôi tới thị trấn G tìm cô, luôn ở bên cạnh cô khi cô cần, cuối cùng cô đã quyết định sẽ đi cùng anh, cho dù có bao nhiêu khó khăn bất trắc, cô cũng sẽ không hối hận.
>>>>>>.