Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 28 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Trần Uyên Sam ngồi ở trên ghế sa lon có chút gấp gáp, cứ chốc chốc lại nhìn về phía đồng hồ treo tường, trong lòng nghĩ trước khi đi Nghiêm Thấm Huyên đã nói cho anh biết địa chỉ của quán coffee, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy tuyết đã bắt đầu rơi xuống, anh không do dự nữa liền cầm lấy áo khoác đi ra ngoài.
Còn chưa tới quán coffee, anh lơ đãng liếc nhìn ra ngoài cửa kính xe, ánh mắt lập tức dừng lại, vẫn chưa đến đèn đỏ anh đã đánh tay lái về phía ven đường, tháo dây an toàn mở cửa xe bước ra ngoài.
Lúc này Nghiêm Thấm Huyên đang một mình đi trên đường, nghĩ tới câu nói lúc nãy của Vi Diệp không tránh khỏi suy nghĩ, cảm thấy trong lòng giờ phút này chất chứa trăm mối ngổn ngang.
Đi chưa được mấy bước thì đột nhiên bị người nào đó ở phía sau kéo tay lại, cô kinh ngạc quay đầu lại liền nhìn thấy Trần Uyên Sam, anh cởi áo khoác ra trùm lên người cô, trên mặt anh mặc dù vẫn bình thản không có biến hóa gì, nhưng cô biết anh tức giận, môi mỏng mím lại, khí chất ôn hòa trên người anh giờ phút này đã trở thành hư vô.
"Tại sao không gọi anh đến đón em? Bên ngoài lạnh như thế, một mình em ở ngoài đường như vậy, em có để ý đến sức khỏe của em hay không hả?" Trần Uyên Sam rất ít khi dùng giọng điệu như vậy nói chuyện trước mặt cô, cô có chút sợ hãi không dám nhìn vào ánh mắt của anh, nhưng trong lòng lại chất chứa tâm tình khác, hồi lâu mới khẽ nói, "Ở đây mọi nơi đều có người của anh, sẽ không xảy ra chuyện gì, em biết đường về."
Anh vừa nghe cô nói vừa quan sát nét mặt của cô, trong mắt lóe lên tia sợ hãi nhàn nhạt, kéo cô vào trong lòng mình, "Đi vào xe trước đi, bên ngoài rất lạnh."
Trong xe rất ấm áp, Trần Uyên Sam giúp cô cài dây an toàn rồi khởi động xe, cô nhìn ra ngoài cửa xe không biết đang suy nghĩ gì, giữa hai người chưa bao giờ có bầu không khí như vậy, đôi tay thon dài của Trần Uyên Sam bóp chặt vô lăng đến nỗi nổi cả gân xanh, chợt nghe thấy cô nói, "Anh và Trịnh Cẩm. . . . . ."
Anh chau mày, rất nhanh tiếp lời, "Anh với Trịnh Cẩm như thế nào?"
Nghiêm thấm Huyên thu hồi lại tầm mắt, hít một hơi thật sâu, nhìn anh, "Em nghe Vi Diệp nói, mấy năm nay Trịnh Cẩm vẫn luôn đưa theo bên mình một đứa bé."
Anh nghe thế mặt không đổi sắc, chỉ nhàn nhạt nói: "Anh biết."
Anh vừa nói xong, hốc mắt cô đỏ hoe, nhịn hồi lâu rốt cuộc vẫn không thể kìm nén được giọng nói run rẩy tràn đầy sợ hãi của mình, "Trịnh Cẩm cô ấy. . . . . .Chỉ từng có một người bạn trai là anh, đúng không?"
Trần Uyên Sam nghe thế thì trầm mặc, hồi lâu mới đáp lại, "Đúng vậy."
Nghiêm Thấm Huyên nghe được câu trả lời này của anh, cô cảm thấy như bóng tối từ bốn phương tám hướng xông đến bủa vây lấy cô, đè ép cô làm cho cô không thể thở nổi, trước mắt dần dần tối sầm lại, còn chưa khống chế lai được tâm tình thì nước mắt đã tràn mi.
Trong lòng cô như nổi bão, đột nhiên một giọng nói nhẹ nhàng vang lên bên tai.
"Nghiêm tiểu thư, tôi cùng với Uyên Sam chờ cô ở ngoài sảnh." Trịnh Cẩm diện bộ đầm trễ vai, đứng ở bên cạnh cô, thân hình mê người cao 1m70, đã làm cho Nghiêm Thấm Huyên bùng nổ.
Mẹ nó, trò gì đây? Tuyên ngôn soán vị sao?
Lúc này Vi Diệp cười đến bả vai cũng có chút phát run, còn hứng thú hơn cả người trong cuộc, sải bước đi ra sảnh.
Trần uyên áo đang tựa ngõ khuất không người ở sảnh hút thuốc, Nghiêm Thấm Huyên nhìn thấy anh cầm dienddan9lqd điếu thuốc chân mày liền nhíu lại, lúc cô cùng với Trịnh Cẩm tiến lại gần anh, nghiêng người không nhìn tới mặt của anh.
"Trịnh Cẩm, cậu đưa Tiểu Hách tới đây."
Trịnh Cẩm tao nhã dẫn ra một người từ trong phòng bên cạnh đến trước mặt Nghiêm Thấm Huyên.
"Gọi chị đi." Trịnh Cẩm dịu dàng khụy chân xuống sờ đầu nó.
"Chào chị!" Lúc này bé trai ngẩng đầu lên, một khuôn mặt nhỏ nhắn hiện ra, quả thực là rất đẹp trai làm cho người khác phải kinh ngạc.
Nghiêm Thấm Huyên không chớp mắt kia, chăm chú nhìn đến quên đáp lời, thời điểm nhìn thấy con ngươi màu xanh nhạt của cậu bé, mới đột nhiên ý thức được điều gì đó.
Đây chính là đứa bé trong truyền thuyết đó sao.
"Nó. . . . . . Ba nó là?" Nghiêm Thấm Huyên nhìn Trịnh Cẩm, có chút do dự hỏi.