Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 29 :
Ngày đăng: 13:06 19/04/20
Lúc này Trịnh Cẩm đột nhiên đứng dậy, một tay ôm lấy cậu bé, vén vén tóc của mình, phong tình vạn chủng cười cười với cô, "Một tên Anh quốc khốn kiếp."
Nghiêm Thấm Huyên còn chưa lên tiếng, đột nhiên bị một nguồn sức mạnh kéo vào trong ngực, ngẩng đầu lên chính là Trần Uyên Sam ẩn mình từ nãy giờ.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô đang giãy dụa trong ngực mình, sờ sờ đầu thằng bé, "Khổ cực cho Tiểu Hách rồi, từ Anh quốc đặc biệt tới đây giúp chú."
Tiểu Hách chớp chớp đôi mắt to dễ thương, lộ ra một vẻ vô cùng thân sĩ cười, nói một câu tiếng Trung lưu loát, "Không có gì, cháu làm vậy cũng vì nghĩ cho mẹ."
Nghiêm Thấm Huyên nhìn anh nói chuyện với người bạn nhỏ Tiểu Hách, trên mặt dần dần dính vào Nhất Điểm Hồng ngất, đột nhiên Trần Uyên Sam ôm cô đi tới trước mặt Vi Diệp, thản dienddanlqd nhiên nói, "Làm phiền cậu giúp tôi nói với bác trai bác gái một tiếng, tôi phải về trước xử lý cái người không biết chừng mực này."
Trịnh Cẩm nghe thế thì bật cười, cái người không biết chừng mực đó đang hận không thể vùi mặt xuống đất.
Dừng lại một chút, Trần Uyên Sam xoay người lại, bình tĩnh nói thêm một câu, "Đúng rồi, lần trước tôi tới công ty của Ân Kỷ Hồng có thấy một xấp hình phong thái trong xe của cậu, góc độ chụp quả thực rất tốt, có thể đưa lên làm trang bìa."
Mấy câu nói mập mờ của Trần Uyên Sam khiến cho Vi đại thiếu tư thái độ vui vẻ hả hê trong nháy mắt mặt đã xám như tro tàn.
Trần Uyên Sam chào tạm biệt hai mẹ con Trịnh Cẩm xong, ôm người trong ngực đi vào trong thang máy.
Vừa vào thang máy, anh đã đẩy người Nghiêm Thấm Huyên ra ép sát cô vào tường thang máy, không đợi cửa thang máy đóng, không nói hai lời liền cúi đầu hung hăng hôn xuống.
Trong đầu Nghiêm Thấm Huyên còn chưa tiêu hóa hết những chuyện lúc nãy, vào lúc này lại bị anh hôn, càng thêm mềm nhũn như nước để mặc anh muốn làm gì thì làm.
Trần Uyên Sam càng hôn càng tức giận, cô mặc bộ đầm hở lưng đi đi lại lại trong hội trường làm cho anh nổi trận lôi đình, anh thoáng lui ra, ngón tay vuốt ve lên bờ môi đã bị anh hôn cho sưng đỏ lên, hung dữ nhìn vào mắt cô nói, "Hôm nay nhất định phải cho em nếm thử “Phong thái trong xe” của anh!"
******
Con người vui vẻ thời tiết cũng thay đổi, nhiệt độ thành phố S đã ấm lên, hôm nay Trần Uyên Sam trở về, mới từ cửa trước đi vào, liền nhìn đến trên sô pha nhỏ là quần áo đã được xếp lại ngay ngắn, trong phòng bếp đang mơ hồ truyền đến tiếng ngâm nga.
Anh khinh thủ khinh cước (nhanh tay nhanh chân) mở cửa phòng bếp, đã nhìn thấy thân hình của cô đang chăm chú rửa rau, tóc buộc thành đuôi ngựa ở phía sau ót, thân hình được soi sáng bởi ánh nắng phía bên ngoài cửa sổ, hoà thuận vui vẻ thật là đáng yêu, anh nhìn cô một hồi, đi tới từ phía sau lập tức ôm lấy cô.
Nghiêm Thấm Huyên bị anh dọa cho sợ hết hồn, "Hôm nay sao lại trở về sớm như vậy?"
Anh vùi mặt vào mái tóc hít hà cái cổ thơm ngát của cô, dịu dàng hôn lên, hài lòng than một tiếng, "Cuộc họp kết thúc sớm." Động tác trên tay của cô vẫn rất thuần thục, vừa nấu ăn vừa khẽ đẩy anh, "Ở phía góc đường mới mở một cửa tiệm, em mua cháo về đặt ở trên bàn, anh đi ăn thử một chút đi, rất ngon."
Trần Uyên Sam đáp một tiếng, nhưng vẫn không rời đi, hơi thở êm ái chọc cho Nghiêm Thấm Huyên có chút nhột, khẽ cười tránh né, anh không thuận theo lại càng dán chặt hơn, cô thừa dịp anh không chú ý vẩy nước lên người anh, Trần dienddanlqd Uyên Sam phản ứng rất nhanh, nhanh như chớp né tránh còn thuận tiện ôm lấy cô vào lòng.
Trong phòng bếp tràn ngập tiếng cười, Nghiêm Thấm Huyên cười đến bụng cũng đau, bị anh ôm lấy trán cô cụng vào trán anh, bên trong con ngươi đen bóng của anh đều tràn ngập nét cười, im lặng chăm chú nhìn cô một lúc rồi hôn lên bờ môi cô,
"Chúng ta kết hôn đi."
Cô nghe thấy lời này thì không kịp phản ứng, trong chốc lát sửng sốt chỉ cảm thấy được nhịp đập mạnh mẽ của trái tim mình, trong căn phòng yên tĩnh, chỉ có hơi thở của anh phả vào mặt cô cùng với ngập tràn tình yêu.
Cô ôm lấy cổ anh, nhìn khuôn mặt dịu dàng của anh, đột nhiên nhớ lại lần ở thị trấn G đó, cô xa xa đi thuyền lại, anh đứng ở đầu cầu cũng đã dùng ánh mắt này nhìn cô, thiên ngôn vạn ngữ cũng đều chất chứa ở trong đó.
Trần Uyên Sam ôm chặt lấy cô, bên má cô đã có chút ửng hồng, chăm chú ngắm nhìn anh một hồi, nghiêm túc gật đầu một cái, bỗng nhiên quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, "Cục Dân Chính hình như đã tan làm rồi?" Anh thả tay xuống kéo cô đi ra ngoài, "Hiện tại chạy tới vẫn còn kịp."