Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 30 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Hiệu suất làm việc của Cục Dân Chính cực kỳ cao, trước khi tan làm còn kịp hoàn thành thủ tục cho đôi vợ chồng trẻ, Trần Uyên Sam hăng hái kéo Nghiêm Thấm Huyên xuống cầu thang, Nghiêm Thấm Huyên đi theo phía sau anh nhận lấy ánh mắt đầy hâm mộ của bao người đi đường, cảm thấy hai mươi mấy năm qua bao nhiêu tình buồn quyến luyến cũng không thể sánh nổi với giờ khắc này.



Lên xe Trần Uyên Sam nghiêng người sang giúp cô cài dây an toàn, nhìn cô cầm giấy chứng nhận mà mặt mày hớn hở, vuốt vuốt tóc cô, "Bà xã."



Nghiêm Thấm Huyên quay đầu lại nhìn khuôn mặt anh tuấn của anh, trong lòng tràn đầy ngọt ngào, chỉ cảm thấy như muốn chìm đắm ở trong ánh mắt của anh, hồi lâu mới thẹn thùng đáp lại, "Ông xã" .



Trần Uyên Sam chẳng nói đúng sai khóe môi khẽ nhếch lên, tâm tình cực kỳ tốt, đưa tay ôm lấy bả vai dịu dàng hôn cô, "Vốn là muốn đợi đến tháng sau thời điểm tròn một năm chúng ta quen nhau rồi, thế nhưng anh không thể chờ được nữa rồi."



Tác giả có lời muốn nói: Áo muội dạo này ôm vợ vui mừng nhiều quá, ta phải nghĩ biện pháp ngược hắn mới được. . . 【 không cần ném đá ta】



Trần Thế Phương ở Tokyo vừa nhận được điện thoại của con trai, tâm tình rất tốt sờ sờ đầu tiểu công chúa đang ngồi một bên làm bài tập, "Lúc nào thì cử hành hôn lễ?"



Trần Uyên Sam cầm điện thoại đứng ở trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc ngắm nhìn khung cảnh bên dưới, thản nhiên nói, "Không phải bây giờ."



Trần Thế Phương trầm mặc, trong mắt đều là sự khôn khéo lão luyện sắc sảo của những năm tháng lăn lộn trong cuộc đời tạo dựng lên, "Nhớ làm cho tốt, đừng làm khó Thấm Huyên."



Quan hệ cha con trong Trần gia luôn luôn hòa thuận, cũng phụ cũng hữu (thân thiết như bạn bè), Trần Uyên Sam nghe thấy thì nhướng mày, "Nếu ba thực sự không muốn làm khó người ta thì hãy mau trở về quản công ty đi."



Trần Thế Phương nhìn sang Phùng Khanh đang ngồi bên cạnh vẽ tranh, áo trắng tao nhã, tỉnh táo lạnh lùng, trong mắt từ từ hiện lên nụ cười dịu dàng, "Chính con còn ngồi ôm con dâu như vậy, cũng đến lúc phải nhường cho con công việc vất vả, ta cũng nên về hưu rồi."



Trong lòng Trần Uyên Sam suy nghĩ cái người này mới nghỉ ngơi chưa được bao lâu mà đã muốn về dienddanlqdon hưu rồi, "Ba thân thể cường tráng, lại về hưu sớm như vậy, ba là muốn cho con lao lực mà chết sao?" Trần Thế Phương bật cười, đột nhiên người trong điện thoại lại nói tiếp, "Cũng đến thời điểm đi thắp hương cho mẹ rồi."



Nụ cười của Trần Thế Phương nhất thời ngưng lại, "Ừ, lần này con dẫn Thấm Huyên tới đây, chúng ta cùng đi."



******
"Anh cũng không biết." Lục Thiêm Lịch nhìn cô, "Sao em không hỏi Trần Uyên Sam, anh ta nhất định biết rõ hơn anh."



Nghiêm Thấm Huyên lấy ngón tay cấu mạnh vào lòng bàn tay mới kìm nén được không ngã khụy xuống, "Làm sao anh biết được chuyện tình của Nghiêm thị?"



Ánh mắt hắn nâng lên, nhẹ nhàng đưa tay qua kéo lấy tay cô, nghiêm túc canh chừng ánh mắt của cô, "Trần Uyên Sam rốt cuộc có bao nhiêu dụng tâm khi tiếp cận em? Loại chuyện như vậy anh ta lại giấu giếm lừa gạt không nói với em em cảm thấy đây là chuyện tình gì, theo thông tin của anh, anh ta đã sai người bí mật mua lại chi nhánh bên kia, nếu như lúc này anh ta ra tay thu mua lại, như vậy Trần thị sẽ ngồi trên đầu Nghiêm thị mất."



"Mọi người đều biết mấy năm gần đây Nghiêm thị là tập đoàn phát triển tốt nhất ở thành phố S, Trần thị Qua Sam vốn cùng một phe rồi, nếu như thâu tóm được Nghiêm thị, như vậy tất cả doanh nghiệp ở thành phố S sẽ bị lũng đoạn, khi đó người được lợi lớn nhất chính là Trần Uyên Sam."



"Thấm Huyên, cho anh một cơ hội, anh sẽ giúp em."



Hôm nay Lục Thiêm Lịch tới tìm Nghiêm Thấm Huyên, trong lòng có chút hả hê và dương dương tự đắc, hiện tại Lục thị đã ổn định trở lại, trên tay hắn lại có chứng cớ dienddanlqdon để bắt thóp Trần Uyên Sam, cộng thêm người kia đã đồng ý, chỉ cần cô nói một câu, là hắn có thể thắng lợi nắm lấy toàn bộ những công ty kia.



Trần Uyên Sam ngàn vạn lần không nên, không nên giấu diếm việc này với cô, có vẻ có dụng ý khác.



Nghiêm Thấm Huyên nghe những lời này của hắn, không biến sắc trầm mặc một hồi, hồi lâu nhẹ nhàng phất mở tay hắn, lạnh nhạt nhìn hắn, "Lục Thiêm Lịch, tôi mặc kệ anh hôm nay tới tìm tôi là vì mục đích gì, hãy chuyển lời cho người đã trợ giúp cho anh hộ tôi."



"Hiện tại tôi đã là vợ của Trần Uyên Sam, cho dù anh ấy muốn thâu tóm Nghiêm thị cũng được, anh ấy giúp đỡ Nghiêm thị cũng tốt, đó đều là chuyện giữa hai người chúng tôi, không liên quan tới bất kỳ kẻ nào khác." Cô lạnh nhạt nhìn vẻ mặt biến hóa của hắn, "Cộng độ nan quan (cùng vượt khó) hay Phân lộ dương tiêu (Chọn một con đường khác) cũng sẽ do chính tôi lựa chọn, cho dù anh ấy gạt tôi...tôi cũng sẽ chọn cách tin tưởng anh ấy."



Lục Thiêm Lịch tuyệt đối không thể ngờ được, hắn nhận được sẽ là những lời này, nhìn vẻ mặt không chút dao động của Nghiêm Thấm Huyên, một chút tín niệm còn sót lại trong lòng, rốt cuộc đã hoàn toàn sụp đổ.



"Hắn ta tốt như vậy sao? À? Đâu nào?" Hắn đè nén khẽ gầm mấy câu, tức giận không cam lòng nhìn cô, "Anh có gì không tốt bằng hắn? Em lại yêu hắn! Vì cái gì lại yêu hắn? Vì tiền hay vì gia cảnh của hắn, yêu đến mức công ty của nhà mình cũng không quản? !"



Nghiêm Thấm Huyên nghe mấy câu nói đó, vẻ mặt biến đổi, trầm mặt nhìn hắn, nói từng chữ từng câu, "Cho dù anh ấy không bằng anh, tôi cũng sẽ không ở bên anh!"