Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 32 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Editor: Cẩm Tú



Nghiêm Thấm Huyên vẻ mặt ngây ngốc nhìn cuốn sổ màu đen kia, hoài nghi mình đang ở trong mộng.



Điều này sao có thể? Làm sao có thể?



Đây là người ba từ nhỏ cô luôn kinh sợ cùng kính trọng, là một tay ba đã

dùng đầu óc cần có của một thương nhân để khai sáng Nghiêm thị, trong

mắt cô ba luôn là người cẩn thận tỉ mỉ không bao giờ phạm lỗi.



Phải dùng bao nhiêu sức lực mới có thể tiếp nhận được sự thật kinh hoàng này?



Trần Uyên Sam nhìn Nghiêm Thấm Huyên ở trong lòng anh run rẩy khóc, tiếng

nghẹn ngào vang lên bên tai làm cho anh đau như bị xé rách. “Choang “

một tiếng, ly thủy tinh trong tay anh đã bị bóp nát.



Ngày hôm

nay, cô biết chuyện công ty bị thâm hụt tiền bạc, chính mắt thấy anh ra

lệnh cho thuộc hạ giết người, biết chuyện người ba mình luôn kính trọng

lấy tiền của công ty để đi đánh bạc.



Lòng anh yêu vợ mình nhiều như vậy làm sao có thể chứng kiến được cô chịu khổ sở?



Trần Uyên Sam không để ý tới việc tay đã rớm máu, một tay bế ngang Nghiêm Thấm Huyên lên sải bước vào trong thang máy.



Trong mộng Nghiêm Thấm Huyên cũng không yên ổn, nhíu mày, thỉnh thoảng sẽ vô

tình nắm chặt lưng áo của anh, trong miệng phát ra tiếng rên khe khẽ.



Trần Uyên Sam nằm bên cạnh ôm lấy cô, thỉnh thoảng nắm tay cô thật chặt, vuốt tóc cô, dịu dàng hôn lên trán cô.



“Bảo bối..... Không sao.” Anh nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng mở bàn tay

nhỏ bé đang nắm chặt của cô ra, mười ngón tay đan xen vào nhau, cau mày

đưa tay gạt đi giọt nước mắt còn sót lại trên gương mặt cô.



Anh

từng cho rằng trong cuộc đời mình tuyệt đối sẽ không phát sinh những

chuyện không thể nắm giữ được, thế dienđanlqd nhưng vô pháp dự liệu

(không cách nào biết trước được), toàn bộ rắc rối lại nối đuôi nhau mà

tới.



Mọi việc đã từng luôn luôn được anh nắm giữ trong lòng bàn

tay, theo mọi dự liệu của anh, anh chỉ lạnh lùng ngồi nhìn, chờ cho nó

xảy ra. Mà giờ đây tất cả đã bị phá vỡ, anh không có cách nào khống chế

được những chuyện này xảy ra.



Anh sẽ sợ hãi, anh sẽ hoang mang, anh sẽ không bao giờ biết trước được tương lai của chính mình.



Chữ tình khẽ quấn, cả đời khó thoát.
Nghiêm Thấm Huyên há mồm trợn mắt nhìn người ở trước mặt cô luôn nói chuyện

nửa đùa nửa thật hai mươi mấy năm may, ngày ngày luôn chửi mắng so kè

với cô, thế nhưng bây giờ hắn lại dùng ánh mắt sâu sắc như vậy nhìn cô,

không còn là lạnh nhạt, không còn là đùa giỡn nữa.



Tình cảm chìm trong xương tủy, từ bốn phương tám hướng tuôn trào trong cô.



“Cậu không cần trêu chọc tôi để làm tôi vui vẻ, cái trò đùa này không buồn

cười tí nào.” Hồi lâu, cô cười khan hai tiếng, nhíu nhíu mày, hất tay

của hắn ra, “Tôi đi lên trước.”



Vi Diệp không nhúc nhích nhìn cô biến mất ở trong thang máy, hồi lâu nện một quyền vào bức tường bên cạnh.



*****



Sau khi Vi Diệp rời đi, không khí trong phòng lập tức có chút kỳ quái,

Nghiêm Khải để ly nước xuống liếc nhìn Trần Uyên Sam, ngay sau đó lập

tức đổi hướng quay ra ngoài cửa sổ.



“Ba, con hi vọng ba đồng ý bán công ty tài chính đi.” Trần Uyên Sam trầm mặc một hồi, nhìn Nghiêm Khải điềm đạm nói.



“Cậu nói cái gì?!” Nghiêm Khải nghe xong lời này cả kinh thất sắc, trên mặt hiện lên vẻ tức giận, “Cậu lại muốn tôi bán công ty của Nghiêm thị? Tại sao?”



Vẻ mặt Trần Uyên Sam không đổi, đón lấy ánh mắt của Nghiêm Khải, chỉ nói hai chữ, “Thâm hụt.”



Nghiêm Khải nghe hai chữ đó, lập tức căng thẳng, nhìn anh, một câu cũng nói không nên lời, khuôn mặt dần dần đỏ lên.



“Ba, năm trước con đã phái người đi điều tra, tình huống vô cùng bất lợi,

nhưng bản thân nội bộ công ty lại không có trở ngại, hơn nữa còn danh

tiếng của Nghiêm thị, thu dienđanlqd nhỏ lại phạm vi, thông qua đấu thầu chuyển nhượng với giá thấp là lựa chọn tốt nhất rồi, nếu để cho người

khác điều tra ra được sổ sách bị thâm hụt, đến lúc đó tuyệt đối chuyện

không phải chỉ có thế này.”



“Con sẽ chuẩn bị, nếu như ba đồng ý,

hành động càng nhan càng tốt.” Trần Uyên Sam dựa người vào thành ghế,

mắt nhìn ngoài cửa sổ, chậm rãi trần thuật.



Theo lời của anh sắc mặt của Nghiêm Khải càng ngày càng khó coi, cuối cùng khẽ run rẩy nhắm hai mắt lại.



“Cậu đã biết từ rất sớm, cuối cùng những khoản nợ kia đều là do cậu trả hết đúng không......”



Trần Uyên Sam thu hồi ánh mắt nhìn Nghiêm Khải, khuôn mặt luôn luôn nghiêm

túc cứng nhắc giờ phút này lại trở nên già nua, kinh sợ, giống như cây

cốihéo úa đi, trong một đêm tóc đã bạc trắng đi một nửa.



“Ba, vì

mẹ, vì Thấm Huyên, vì Nghiêm thị, sau khi ra khỏi viện, ba đừng đi nữa.” Anh cân nhắc câu chữ, cuối cùng vẫn không nói hai từ “Đánh bạc” ra.