Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 33 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Dù sao cũng là một người cha, là trụ cột cho cả nhà, cho dù trong lòng ông cũng không có trách nhiệm với chức vị người cha này, không để tâm mà vứt bỏ cả chính mình và Nghiêm gia, hành động này làm cho người khác cảm thấy khiếp sợ và tức giận, nhưng hiện tại anh cũng là người của Nghiêm gia, Nghiêm gia xảy ra chuyện, làm sao anh có thể khoanh tay đứng nhìn, thờ ơ được?



“Công ty của Nghiêm thị không thể bị bán đi được!” Đột nhiên cửa bị mở ra, Nghiêm Thấm Huyên bước vào nhìn ba nằm trên giường cùng với Trần Uyên Sam, lớn tiếng nói.



Trần Uyên Sam thấy cô tới, sắc mặt lại trầm xuống thêm mấy phần, vội vàng đứng dậy nhẹ nhàng kéo cô qua, giọng nói cũng không tránh khỏi có vài phần khó nghe, “Bây giờ thân thể của em rất yếu, tại sao không ngoan ngoãn ở nhà nghỉ ngơi đi?”



“Em ở nghỉ ngơi, hai người đã bàn kế hoạch muốn bán công ty đi đó còn gì!” Cô vừa mới đến cửa phòng liền nghe được Trần Uyên Sam nói, toàn thân cứng nhắc, dùng ánh mắt không thể tin được nhìn Trần Uyên Sam, giọng nói mơ hồ mang tới chút nghẹn ngào, “Anh không thể làm như vậy! Ba đã vất vả cực khổ nhiều năm như vậy, đó chính là tâm huyết của ba!”



“Huyên Huyên......” Lúc này Nghiêm Khải nằm trên giường đột nhiên chậm rãi mở miệng, nhìn Nghiêm Thấm Huyên, ánh mắt có chút thê lương, hốc mắt đã ươn ướt, “Nghe theo thằng bé......”



“Trần thiếu, tin tức đã tung ra, hôm nay bắt đầu đấu thầu.” Kim Tuấn đứng ở trước bàn làm việc của Trần Uyên Sam, cung kính thông báo với anh, “Tin tức đã bị phong tỏa, nội tình bên trong không có ai biết.”



Trần Uyên Sam tựa lưng vào ghế dựa, hai tay đặt ở trên đầu gối gật đầu với hắn.



“Trần thiếu, bên Tokyo......”



“Chuyện bên kia cậu tạm thời không cần phải để ý đến, trước tiên xử lý tốt chuyện bên này đã cũng không muộn.” Trần Uyên Sam ngắt lời hắn, nhìn ánh mắt của hắn nói: “Vất vả cho cậu rồi.”



Vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi, có chút sợ hãi vội vàng lắc đầu, “Đây là trách nhiệm của tôi, là Trần thiếu ngài đề bạt tôi tin tưởng tôi, cho nên giúp đỡ phu nhân cũng là trách nhiệm của tôi.”



Trần Uyên Sam không lên tiếng, chỉ nhẹ nhàng phẩy tay với hắn.



“Vậy tôi quay về Nghiêm thị trước đây.” Bước chân Kim Tuấn dừng lại, khom lưng cúi chào anh, sau đó những bước chân trầm ổn đi ra ngoài khép cửa lại.



Trần Uyên Sam nhìn bóng lưng của hắn biến mất ở sau cánh cửa, ánh mắt khẽ lóe lên, lúc này điện thoại di động để ở trên bàn đột nhiên vang lên.



“Trần thiếu, phu nhân đã rời khỏi công ty.” Trong điện thoại truyền đến giọng của thuộc hạ mà anh đã bố trí đi theo để bảo vệ Nghiêm Thấm Huyên, Trần Uyên Sam nắm chặt tay lại, lạnh nhạt nói, “Cô ấy đi đâu?”



“Hình như là đi về nhà ngài.”




Nghiêm Thấm Huyên từ phòng ngủ ra ngoài nhìn thấy anh lại muốn đi ra ngoài, cắn cắn môi, nhìn theo bóng lưng của anh khe khẽ nói, “Anh đi đâu vậy?”



Trần Uyên Sam nghe thấy âm thanh khe khẽ ở sau lưng, quay đầu lại nhìn cô đang đứng ở cách đó không xa nhìn anh, cảm thấy trong lòng khẽ động, thế nhưng lại lạnh nhạt nói, “Đi công ty, còn có rất nhiều chuyện phải xử lý.”



Cô nghe thấy vẻ lạnh nhạt trong giọng nói của anh, ánh mắt có vẻ chua chát, đi về phía cửa, muốn nói cái gì nhưng lại không nói ra được.



Anh nhìn thấy bộ dáng này của cô thì lòng đau như cắt, hận không thể xông lên ôm chặt cô vào lòng, nhưng vẫn cầm tay nắm cửa mở cửa ra, âm thanh có chút ôn nhu, “Anh sẽ về sớm.”



Người còn chưa kịp đi ra khỏi đi, lại bị người từ phía sau kéo vạt áo lại.



“Anh không đi, có được không?” Giọng nói của cô đột nhiên từ sau lưng anh truyền đến, nhẹ nhàng đến nỗi anh cho đây là ảo giác.



“Em không muốn nhìn thấy anh, anh ở lại chỗ này làm gì?” Người luôn luôn bình tĩnh, thế nhưng bây giờ trong giọng nói lại có vài phần tức giận, làm cô thật sửng sốt.



Anh đưa lưng về phía cô, bấm vào lòng bàn tay để làm cho mình bình tĩnh lại, lại đột nhiên nghe được cô khẽ nói, “Em không phải không muốn nói chuyện với anh, cũng không phải không muốn nhìn thấy anh. Vấn đề là ở em, em ngay cả một chút năng lực cũng không có, nhưng vẫn mang theo suy nghĩ ích kỉ của riêng mình, lại đổ tức giận lên trên người anh, đều là do em không tốt.”



Giọng nói diu dàng đã biến mất mấy này bây giờ lại xuất hiện, anh nghe được trong lòng đều là yêu thương, khẽ xoay người cúi đầu nhìn cô.



Lúc này cô duỗi tay ra nắm lấy tay anh, ý bảo an không cần đi, ở một bên lấy cồn cùng với thuốc sát trùng giúp anh băng bó vết thương.



Trần Uyên Sam nhìn bàn tay mảnh khảnh đang giúp anh băng bó vết thương, lạnh nhạt nói, “Em đã nhìn thấy anh giết người, em sợ máu, vẫn là để anh tự làm thì hơn.”



Cô nghe anh nói thế thì ngẩn người, nhưng không có buông tay, cắn môi tiếp tục giúp anh băng bó vết thương, nhưng hốc mắt đã đỏ lên.



Sau khi băng bó xong cô định rời đi, Trần Uyên Sam lại một tay kéo cô lại, thấy trên mặt cô toàn là nước mắt, thở dài một tiếng, ôm cô thật chặt vào trong ngực.



“Không sợ anh? Không ghét anh? Không oán giận anh?” Anh chôn mặt ở bên cổ cô, ngửi thấy mùi hương từ mái tóc cô, hít sâu một hơi, khàn giọng hỏi cô.