Cảm Mến Không Sợ Muộn

Chương 37 :

Ngày đăng: 13:06 19/04/20


Editor: Cẩm Tú



Dọc theo đường đi Trần Uyên Sam lái xe với tốc độ cực kỳ nhanh, Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở ghế lái phụ cúi đầu xuống vẻ mặt không chút cảm xúc, chỉ có nước mắt là lũ lượt rơi xuống, anh ngồi bên cạnh một tay nắm chặt tay của cô, chân mày nhíu lại rất sâu, dưới ánh trăng sống mũi cao được phản chiếu xuống, có chút ảm đạm.



“Bên kia Đan Cảnh Xuyên đã nhận được lệnh, anh vừa mới nói chuyện điện thoại cùng với ba, để cho ông ấy phối hợp với cảnh sát trước đã.” Ánh mắt anh nhìn về phía trước, khẽ nói với cô.



Nghiêm Thấm Huyên vừa nghe anh nói chuyện thì lại khóc dữ hơn, nắm chặt lấy tay anh, ngửa đầu nhìn anh nghẹn ngào nói, “Ba sẽ không sao đâu đúng không? Có thể không bắt ba ở trong cục được không?............ Ông vừa mới xuất viện không bao lâu, thân thể còn chưa khôi phục tốt......”



Trần Uyên Sam nhìn cô khóc làm cho khuôn mặt nhỏ nhắn cau lại, lòng đau như đao cắt, lúc này không cần tiếp tục nữa cũng biết kế hoạch đã thất bại rồi, chỉ biết nắm chặt tay cô hơn, “Lệnh bắt giữ không thể thay đổi được, Đan Cảnh Xuyên có quan hệ tốt với anh như vậy cũng không làm gì được, phía dưới có nhiều đôi mắt đang chăm chú nhìn như vậy, anh đã nói cậu ta phong tỏa tin tức rồi, cậu ta nhất định sẽ làm tốt thôi, bây giờ chúng ta trực tiếp đến cục cảnh sát chờ đợi.”



Nghiêm Thấm Huyên nghe anh nói rành mạch phân minh, biết anh đã đồng ý cô sẽ liền bảo vệ được Nghiêm Khải, khẽ dịu mắt nhẹ giọng hỏi anh, “Sao có thể đột nhiên nhanh như vậy đã bị tố cáo ra ngoài? Công ty nhỏ thế kia, không rảnh rỗi đến nỗi đào ra được tất cả thâm hụt trong một lần.”



Anh lắc đầu một cái nói với cô: “Công ty càng nhỏ thì sẽ càng cảm thấy một công ty lớn như vậy đột nhiên lại chuyển nhượng chi nhánh rất kì quặc, cho dù bề ngoài ngụy trang kĩ như thế nào đi nữa, tâm tình của nhân viên trong công ty sẽ có chút thấp thỏm, tìm hiểu kĩ càng một chút sẽ liền phát hiện rađầu mối.”



Những năm gần đây cô học về kinh doanh, đạo lý này không phải là không hiểu, vốn ôm may mắn tâm lý cho là có thể Man Thiên Quá Hải (giấu giếm), không ngờ giấy vẫn không bọc được lửa.



Cơ thể mệt mỏi, cô không muốn nói thêm gì nữa, tựa lưng vào ghế nhắm mắt lại, trong lòng nóng ruột nóng gan đối với tình trạng của Nghiêm Khải, cả một đầu óc hỗn loạn, cảm thấy càng ngày càng mệt, cô dần dần ngủ thiếp đi.



****



Thời điểm Trần Uyên Sam đến cửa cục Đan Cảnh Xuyên còn chưa tới, người bên cạnh đã nhắm mắt tựa lưng chìm vào giấc ngủ, trong giấc mộng cô toàn nhíu mày, làm cho anh đau lòng, nhẹ nhàng giúp cô tháo dây an toàn ra, từ chỗ ngồi của mình xuống xe đi vòng qua bên cô, nhẹ nhàng bế cô xuống xe.



Nghiêm Thấm Huyên tựa vào ngực Trần Uyên Sam, thân thể bị di chuyển cũng không biết, anh cẩn thận bế cô đi vào cục từng bước từng bước một rất nhẹ nhàng, chỉ sợ đánh thức cô dậy.




Trong lòng cô từng oán giận sao anh lại quyết định bán công ty với giá thấp, thật ra thì nào biết anh đã có chuẩn bị cả rồi, anh trả lại cho cô người ba không tù tội, anh trả lại cho cô một Nghiêm thị hoàn chỉnh từ đầu tới cuối.



Từng nghe nói qua bao nhiêu tình thâm ý cạn, nhưng đời này cô có thể gặp một người như Trần Uyên Sam, dùng bao nhiêu tiền bạc để đánh cược, một người che chở cho cô không biết bao nhiêu nguy hiểm và giông bão, hoàn hoàn chỉ vì muốn cho cô một mái nhà bình an.



Cao Nhạn ngồi bên cạnh thấy cô cầm điện thoại vừa khóc vừa cười, đã ngừng tay khẩn trương nhìn cô, bên kia Doãn Bích Giới còn chưa nói hết cô liền điện thoại, trên mặt đầy lệ nói với Cao Nhạn “Con đi đón ba về nhà” sau đó liền chạy ra khỏi cửa.



Thang máy cũng không muốn đi, cô từ tầng sáu chạy thẳng xuống, trong lòng tràn đầy tâm tình chờ đến lúc gặp anh để bộc phát, trong lòng tính toán nên nói gì với anh, không để ý tới việc đã chạy xuống dưới lầu.



Mới vừa chạy ra cửa khu nhà đột nhiên nhìn thấy một bóng người quen thuộc, cô đứng trước cửa khu nhà vẫy vẫy tay với Kim Tuấn, vẻ mặt vui vẻ nói: “ Anh Kim, anh ấy bảo anh tới đón tôi sao?”



Lúc này vẻ mặt Kim Tuấn khẽ biến đổi, không biến sắc nói, “Ừ, phu nhân cô lên xe đi.”



Nghiêm Thấm Huyên không chút nghi ngờ, ánh mắt còn chẳng dừng lại trên mặt Kim Tuấn đến hai giây, liền vui sướng mở cửa xe ngồi xuống.



Kim Tuấn nhìn cửa xe mở ra, nắm chặt tay lại, trong lòng đấu tranh dữ dội, điều chỉnh lại ánh mắt rồi đi vào xe đóng cửa lại.



Nếu như theo trình độ nhạy cảm bình thường của Nghiêm Thấm Huyên, cô chỉ cần để ý một chút, sẽ liền phát hiện ra chiếc xe này không phải là chiếc bình thường đưa đóncô mỗi ngày, mà sân cỏ trong dưới lầu nhà cô, mấy người đi theo bảo vệ cô đã bị đánh cho ngất đi, khẩn cấp gọi điện thoại báo tin.



Trong xe Kim Tuấn mở nhạc, Nghiêm Thấm Huyên ở ghế sau nghe được còn cười cợt hắn mấy câu, “Anh Kim từ khi nào lại có thú tao nhã như vậy? Liên khúc piano cũng nghe qua, chậc chậc.” Phía trên qua gương chiếu hậu Kim Tuấn cười với cô, một lát sau từ hộc tủ trong xe lấy ra một chai nước đưa cho cô.



Cô tự nhiên cám ơn nhận lấy mở nắp ra uống vài ngụm, nửa tựa vào bên cửa xe chống cằm, nụ cười rực rỡ, nghĩ đi nghĩ lại mặt liền đỏ rần, Kim Tuấn ngồi ở trước mặt vẻ mặt thâm trầm lái xe, qua mười phút sau quay đầu lại, thấy cô đã ngất đi trên ghế.