Cảm Mến Không Sợ Muộn
Chương 38 :
Ngày đăng: 13:07 19/04/20
Editor: Cẩm Tú
“Phu nhân của ngài hẳn là có thai.” Trên bàn làm việc Trần Uyên Sam ngồi đối diện với vị bác sĩ phụ khoa mà anh đã mời tới ở thành phố S, đang nhìn ông ôn nhu nói, “Mệt rã rời, ăn nhiều, đã lâu không tới kì sinh lý.”
Trần Uyên Sam cảm thấy gần đây Nghiêm Thấm Huyên có chút kỳ quái, mời bác sĩ tới hỏi, không ngờ lại phát hiện ra chuyện lớn như vậy.
“Bác sĩ, nên chuẩn bị những thứ gì? Chú ý những thứ gì? Thân thể cô ấy tương đối yếu, sẽ gặp nguy hiểm sao?......” Trần Uyên Sam vừa mừng vừa sợ, bộ dạng điềm tĩnh chững chạc thường ngày đã quăng ra sau ót, bộ dạng giống như học sinh tiểu học chăm chú ghi nhớ từng điều mà bác sĩ nói, thậm chí còn lấy bút ghi lại thật lâu mới thả cho bác sĩ về.
Bác sĩ vừa rời đi là anh đã lao ra khỏi phòng làm việc, thiếu chút nữa là úp mặt trong thang máy, lái xe thẳng đến dưới lầu nhà cô, nhảy xuống xe đi vào trong khu nhà.
Thời điểm vẫn chưa đi đến cửa lớn đột nhiên anh cảm thấy không đúng lắm, kinh nghiệm cảnh giác nhiều năm thôi thúc anh bước chân về phía bãi cỏ rậm rạp ở trước khu nhà cô, thế nhưng cái mà anh nhìn thấy làm cho toàn thân anh đổ mồ hôi lạnh.
“Trần thiếu...... Anh Kim đã ra tay............ Phu nhân............” Lúc này một người đàn ông mặc áo đen miệng đầy máu nằm trên đất khó nhọc mở mắt, gắng gượng chạy tới gần Trần Uyên Sam nói.
Trên mặt Trần Uyên Sam lúc này đã không còn chút sắc máu, trước mắt tất cả như tối sầm lại, phải chống tay vào thân cây mới có thể đứng vững, anh ngừng mấy giây, tay lấy điện thoại ra, nhấc chân liền chạy đi.
.....
Thời điểm Nghiêm Thấm Huyên mở mắt chỉ cảm thấy cả người lảo đảo, đầu óc choáng váng, thân thể cũng hoảng hốt, cô gắng gượng chống đỡ thân thể ngồi dậy, đột nhiên không thể khống chế nổi cúi đầu nôn.
Nôn thật lâu đều nôn ra mật xanh mật vàng làm cho cơ thể cô khó chịu, che ngực nửa nằm nôn ọe, lúc này đột nhiên nghe được một thanh âm xót xa vang lên ở bên tai, “Dọn dẹp đồ của cô đi.”
Cả người cô hoảng hốt, quay đầu lại ngoảnh về bên trái, kinh hãi, bên ngoài cửa sổ là đại dương ban đêm rộng mênh mông tối đen như mực, cô hoảng hốt bò dậy đột nhiên đầu đụng phải cái gì đó.
“Trần Uyên Sam không có mắt hay mắt hắn ta mọc ở trên chân?” Âm thanh kia vẫn tiếp tục truyền đến, mang theo một tia khinh thường rõ ràng, “Tay chân vụng về như vậy, lại không chú ý sạch sẽ......” Hắn còn chưa dứt lời, chợt nghiêng mình sang một bên, một cái bình hoa bị đập vỡ ngay trước mặt hắn.
Nghiêm Thấm Huyên được Trần Uyên Sam nuông chiều thành quen nên bây giờ toàn thân đều là tính khí của địa chủ, còn chưa biết rõ tình hình, liền bị cái người không biết là ai nghi ngờ chất vấn, sao có thể duy trì sự bình thản, toàn thân đều cảm thấy buồn nôn, trong lòng đột nhiên nhanh như tia chớp hồi tưởng lại cảnh tượng lúc trước.
Lúc này Tiếu Phan từ trên ghế đứng dậy, cầm trong tay một con dao lau đi mở ở trên bánh dứa, hắn đi tới cạnh người đàn ông vừa mới nói chuyện đó, trên cao nhìn xuống nhìn hắn, “Cái bánh này rất ngon, ngươi nếm thử một chút đi?”
Người kia nghe được câu này thì cả người run rẩy như lá run trong gió, đầu cũng không dám ngẩng lên, lúc này Tiếu Phan thoáng ngồi xuống, đặt con dao ở trên sàn nhà, “Quy củ ngươi tự biết.”
Nghiêm Thấm Huyên ngồi ở trên ghế thấy cảnh tượng như vậy, theo bản năng đứng lên, “Anh phải giết hắn? Hắn đã làm sai điều gì?!”
Tiếu Phan quay người lại nhìn cô, thờ ơ nhún nhún vai chậm rãi nói, “Hắn không có giữ được mình trong phạm vi của tổ chức, một khi bước ra ngoài, đó chính là lỗi của hắn.”
Hắn còn chưa dứt lời, cô liền nhìn đến người đàn ông đang quỳ trên đất kia run rẩy cầm con dao lên, dứt khoát hướng vào cổ mình.
Hoàn toàn tĩnh mịch, Nghiêm Thấm Huyên trợn mắt há mồm nhìn Tiếu Phan lúc này khom lưng cầm lên con dao dính máu, tiếp tục cầm bánh lau, đặt ở trên khóe miệng cắn một cái, còn có chút khen ngợi gật gật đầu.
Nhìn một màn khiến cho người ta phải khiếp sợ này, ngửi thấy được mùi máu tanh, cô không thể nhịn được nữa ôm ngực nôn ra, Tiếu Phan nghe được âm thanh cô nôn, phất tay bảo người dọn dẹp thi thể, đi tới bên cạnh cô ngồi xuống.
Nghiêm Thấm Huyên nôn đáy mắt có chút ửng hồng, nhìn thấy hắn bước lại, lảo đảo vội vàng lui về phía sau mấy bước, dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn hắn, “Anh gọi tôi đến để xem cái này? Anh thật ghê tởm.”
Tiếu Phan cười cười, nhàn nhã tiếp tục ăn điểm tâm trên bàn, “Mới cái này đã cảm thấy buồn nôn rồi? Đây đã là kiểu chết cực lỳ đơn giản rồi.” Dừng một chút, hắn nhìn cô nói, “Giống như loại người ngụy quân tử như Trần Uyên Sam, nói thật dễ nghe xem từng thuộc hạ như huynh đệ, thuộc hạ làm sai cũng không trừng phạt nặng nề, hắn mới thực làm cho người ta chán ghét.”
“Anh cho rằng tất cả mọi người đều biến thái như anh chắc?” Cô hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, “Tôi biết trong giới hắc đạo giết người đã quen lắm rồi, nhưng anh quả thật không coi trọng mạng sống của người khác, anh cho rằng đây là trò chơi sao? Anh có quyền gì mà quyết định việc sống chết của người khác?!”
Tiếu Phan đột nhiên cất tiếng cười to, giống như là vừa nghe được chuyện buồn cười nhất trên thế gian, cười đến không kịp thở, “Nghiêm Thấm Huyên, cô như vậy Trần Uyên Sam làm sao có thể thích cô được nhỉ? Cô nên đi làm cô giáo nhà trẻ đi!” Nói xong, sắc mặt hắn chợt biến đổi, “Tại sao tôi có thể quyết định việc sống chết của người khác? Bằng việc tôi mạnh hơn bọn họ, bằng việc bọn họ không có năng lực phản kháng tôi!”
“Lực lượng mạnh yếu căn bản không phải dùng vũ lực để cân nhắc, bọn họ không dám phản kháng anh chẳng qua là bởi vì anh chỉ biết dùng thủ đoạn bạo lực, từ trong đáy bọn họ căn bản không phải là chân chính kính phục anh.” Cô tựa vào bên hộc tủ, sắc mặt tái nhợt nhìn Tiếu Phan, trong ánh mắt mang theo tia thương hại.
Hắn bị cô nhìn bằng ánh mắt này thì có chút nổi cáu, từ trên ghế đứng lên đi tới trước mặt cô, hé mắt nói với cô, “Dùng cái loại thủ đoạn làm bộ để đạt được sự kính phục của người khác thì có lợi gì? À? Năm đó ba ta đã dành được sự kính nể cùng với tôn trọng của thuộc hạ, nhưng cuối cùng thì được gì?”