Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 25 : Không có tình yêu sẽ chết sao

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Lại một đêm nữa Lâu Nghiêu Nghiêu thật sự ngủ không an ổn, những hình ảnh của kiếp trước không ngừng xuất hiện ở trong đầu cô



Lamphere chết đi một cách im lặng như vậy, cô gái này cả đời đều ầm ĩ, cái gì cũng phải đều đến đỉnh điểm, mỗi lần đều ầm ĩ muốn tự sát như là một trò đùa bình thường muốn tất cả mọi người phải biết đến mình, cho nên mỗi lần đều không thành, kết quả cuối cùng cô chỉ mang khuôn mặt tươi cười nằm trên giường phủ kín cánh hoa hồng như thế, im lặng mà ngủ, chỉ lưu lại một câu "Xin đừng quên tôi." sau đó không bao giờ tỉnh lại nữa.



Cô ta dường như không được bao nhiêu thương cảm, bởi vì phụ nữ Lâm gia rất đông, thiếu đi cô ta thì bọn họ đã bớt đi một kình địch, đương nhiên cảm thấy cô ta nên chết sớm một chút



Lâu Nghiêu Nghiêu lại cảm thấy Lamphere rất may mắn, bởi vì dù chết đi còn có Trần Hạo nhớ đến cô, nhiều năm như vậy Trần Hạo không có bạn gái vì hắn không muốn Lamphere khổ sở



Khi đó hắn biểu hiện sự đau thương cùng với lời nói rất kịch liệt, cùng với vẻ mặt đêm qua thật giống một nam nhân thâm tình muốn hòa cùng một chỗ, làm cho Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy vô cùng châm chọc, thì ra cô chưa từng thấy rõ con người này



Hận sao? Đương nhiên hận, nhưng càng hận mình nhận thức người không rõ



Lâu Nghiêu Nghiêu dù biết mình vẫn còn đang trong giấc mộng, nhưng vẫn không nhịn được bi thương phẫn nộ như cũ, cảm xúc phóng đại đến cực hạn, cô nhịn không được nghĩ đến Tần Chí, anh là một người quá tốt? Nếu không có cô, anh hẳn sẽ có một kết cục rất tốt đi? Đã không cần gánh tội thay người khác, vốn là một bản án có trăm ngàn chỗ hở, tất nhiên có thể lật lại được bản án, anh còn trẻ có thể vài năm, hoặc nhiều hơn là mười mấy năm sau, sẽ có một cô gái khác sẽ giúp cho anh thoát khỏi bi thương.



Cô không cầu gì khác, chỉ hy vọng người đàn ông này có thể quên cô bởi vì chỉ có thể như vậy cô mới cảm thấy dễ chịu, cô làm anh tổn thương quá nhiều, nhưng không có cơ hội để trả lại cho anh



Trở lại một lần nữa, đương nhiên đồng nghãi với việc cô đã có thêm một cơ hội nữa, mọi việc xảy ra trước đây đều khắc sâu trong lòng cô, những tiếc nuối kia, cũng chỉ là những nuối tiếc, không thể đền bù.



Nhưng tiếc nuối này, lại chỉ cho cô một phương hướng mới, làm cho cô không hề phạm lại sai lầm trước, tránh lặp lại lỗi lầm tiếc nuối phát sinh lúc trước



Lâu Nghiêu Nghiêu không ngừng trằn trọc, lúc ngủ lúc tỉnh, phát hiện cô ngủ không thoải mái, vốn là ngủ không sâu, Tần Chí liền đem cô ôm chặt vào lòng giống như đang dỗ dành đứa bé,, nhẹ nhàng mà vỗ lưng cô, trong mộng Lâu Nghiêu Nghiêu tựa hồ cảm thấy được an tâm mà ở trong lòng anh nặng nề ngủ



Buổi sáng, lúc tỉnh dậy, Lâu Nghiêu Nghiêu đã đem tất cả mọi thứ trong mộng quên hết, ở trong lòng Tần Chí dụi mắt, lười biếng thì thầm: " Đêm qua sao lại ầm ỹ vậy"



" Có người ở trong đốt nến trong bụi cỏ, nên xảy ra hỏa hoạn, cứu hỏa đến nên hơi ầm ỹ". Tần Chí cũng còn buồn ngủ nói



Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt to, tỉnh luôn cả ngủ, kinh ngạc nói: " Sẽ không phải là Trần Hạo chứ?". Trừ bỏ hắn, còn có ai ở trong bụi cỏ đó



Tần Chí nhẹ nhàng trả lời: " Ừ."




Lamphere gằn lên từng tiếng một nói: " Lâu Nghiêu Nghiêu, cô không biết, Trần Hạo là mạng sống của tôi"



" Tôi biết". Tôi đương nhiên biết, bởi vì Tần Chí cũng là mạng sống của cô, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn khuôn mặt đang tái nhợt đi không có một chút khí sắc nào của Lamphere, còn nói thật sự nghiêm túc: " Nếu không có hắn ta cô không sống được, vậy thì đừng buông tay"



"Nếu như cô chết, chỉ sợ Trần Hạo sẽ thật sự cao hứng, bởi vì hắn lại có thêm cơ hội làm cho mọi người nghĩ hắn là người tràn đầy tình cảm, những người thích hắn sẽ càng cao hứng bởi vì không còn chướng ngại vật nữa, Lamphere đó là điều cô muốn sao? Cô đừng lấy cái chết của mình để làm người khác vui sướng hãy sống một lần có ý nghĩa đi?"



Lamphere bị cô nói sắc mặt càng them tái nhợt, bởi vì cô ta biết Lâu Nghiêu Nghiêu nói đều đúng, cô ta chết đi chỉ làm cho mọi người có cảm thấy vui sướng, người thân cũng vui, bạn bè cũng vui, ai cũng sớm cảm thấy chán ghét tính tình của cô ta, cô ta mà chết sẽ chẳng có ai để ý?



Cô ta từ nhỏ tính tình không được tốt, thường xuyên phát cuồng, căn bản là không khống chế được bản thân mình, mấy năm nay vẫn phải uống thuốc cũng không thấy tốt hơn, mọi người bên canh đều xa cách cô, duy chỉ có một mình Trần Hạo bất kể ở mọi hoàn cảnh nào đều nguyện ý ở cùng cô, cho dù biết rõ mục đích của hắn, cô cũng không muốn buông tay,tham lam quyến luyến sự ấm áp này



Nhưng lâu rồi cũng sẽ cảm thấy rất mệt, cô thường xuyên tưởng tượng mọi thứ, muốn lẳng lặng ngủ thật sâu sau đóvĩnh viễn không bao giờ muốn tỉnh lại, đặc biệt là thấy hoàn cảnh ngày hôm qua, cô liền cảm thấy mệt mỏi bởi vì cô từng nhắc Trần Hạo muốn hắn làm việc đó cho mình, nhìn cảnh tượng để thổ lộ, nhưng cuối cùng hắn lại đem mộng ảo của cô cho người khác, khiến cô đau lòng đến chết lặng



Nhưng chỉ cần nghĩ đến chính mình sau đó, biến thành giống như điều Lâu Nghiêu Nghiêu nói, liền cảm thấy thực không cam lòng



Cảm nhận ánh sáng ấm áp của mặt trời, Lamphere có thể cảm nhận được ánh sáng ấm áp này, trong lòng lại cảm thấy không thể buông tay.



Lại ngồi một lúc, Lamphere liền đứng lên, ngẩng đầu ngạo mạn nói: " Lâu Nghiêu Nghiêu, tôi sẽ không để cho các người được như ý đầu!"



Nhìn thấy cô đi rồi, Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục nhẹ nhàng thở ra, muốn từ từ đứng lên, lại phát hiện bởi vì quá khẩn trương vẫn duy trì một tư thế ngồi, chân đã tê rần, Tần Chí đi tới ngồi xổm xuống giúp cô xoa xoa chân, xoa Lâu Nghiêu Nghiêu cho đỡ tê, cuối cùng cô lại muốn anh cõng xuống núi



Ghé vào trên lưng Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn thấy bóng dáng lảo đảo của Lamphere, lộ ra một vẻ mặt tươi cười, sau đó bám chặt cổ Tần Chí, mình thật lưu luyến hương vị này, nhắm hai mắt lại, hy vọng giờ khắc này chính là vĩnh hằng



Cô gái kia vì tình yêu mà sống, giống như cũng không có cảm giác chán ghét như trong tưởng tượng



Không có tình yêu sẽ chết sao?



Có lẽ thế.