Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 26 : Niềm vui

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Từ bệnh viện đi ra, trên tay cầm tờ giấy xét nghiệm, Lâu Nghiêu Nghiêu không biết phải tính làm sao



Muốn biết nguyên nhân của sự việc phải kể từ ba ngày trước, bởi công ty Tần Chí có hạng mục quan trọng cần phải ra nước ngoài công tác, Lâu Nghiêu Nghiêu liền trở về nhà ở, cũng không biết làm sao mà trước kia những gì bảo mẫu làm những điểm tâm mà trước đây cô đều yêu thích, hiện tại lại đột nhiên cảm thấy khó nuốt, ăn cơm cũng không thấy ngon, đôi khi đang ăn cảm thấy muốn nôn ra tất cả mọi thứ



Lúc đầu cũng không để ý, thời tiết ngày hè nóng bức, vốn là rất thèm ăn, có thể là do quen với đồ ăn mà Tần Chí làm nên đổi lại khẩu vị nên Lâu Nghiêu Nghiêu cũng không để ở trong long



Kết quả dì Lưu thấy phản ứng này của cô, nói đùa một câu sẽ không phải là mang thai chứ, bà vốn chỉ nói đùa, nhưng người nói vô tâm người nghe cố ý, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu đập lạc nhịp một cái, bởi vì đột nhiên nhớ tới, cái kia của cô tựa hồ chậm trễ nửa tháng còn chưa tới.



Lại nói tiếp, cô cùng Tần Chí vẫn không có phòng hộ khi làm việc kia, bởi hai người đều không thích cái loại cảm giác này, thứ hai là chưa từng nghĩ tới chuyện tránh thai



Lâu Nghiêu Nghiêu căn bản không nghĩ tới vấn đề này, Tần Chí cũng không nhắc tới chuyện này



Ý niệm này lần đầu xuất hiện trong đầu, ngay lúc này Lâu Nghiêu Nghiêu cảm thấy trong đầu căn thẳng, do dự, lòng không yên đi tới bệnh viện để kiểm tra, cô không biết người khác đối với vấn đề này tâm lý như thế nào, cô chỉ biết là thời gian chờ đợi kết quả này cô vừa mong chờ vừa sợ hãi, thậm chí muốn bỏ của chạy lấy người, không dám đối mặt với kết quả kia



Nhận lấy tờ kết quả, cùng với niềm vui, cũng có một chút là sợ hãi



Nếu như cô thật sự là nữ sinh tuổi đôi mươi, bởi vì do sơ sẩy mà làm cho mang thai, thì cô phỏng chừng sẽ vụng trộm đi bỏ đứa nhỏ, sau đó sẽ lấy đây là bài học để tránh về sau phát sinh, mà bạn trai của cô đại khái cũng sẽ không biết sự việc hoặc là không muốn chịu trách nhiệm, cuối cùng không muốn dây dưa liền muốn cô đi phá đứa nhỏ



Nhưng thật sự là dù cô có bề ngoài là tuổi đôi mươi, như cũ vẫn là cô bé ngây thơ trong sáng, nhưng trong lòng cô thật sự là một cô gái đã hai mươi bảy tuổi



Tần Chí cũng không là nam sinh lần đầu biết yêu, anh hiện tại cũng đã hai mươi bảy tuổi, đủ để đối mặt với mọi việc ngoài ý muốn, thậm chí anh hẳn là đã từng nghĩ tới là muốn có một đứa nhỏ



Cho nên Lâu Nghiêu Nghiêu lâm vào hoàn cảnh tiến thoái lưỡng na, cô hai mươi bảy tuổi tuyệt đối sẽ không xóa sạch đứa nhỏ, nhưng cô hiện tại mới chỉ có hai mươi tuổi, đột nhiên lại có việc ngoài ý muốn, làm cho cô không có tinh thần để chuẩn bị trước



Không biết mỗi phụ nữ khi mang thai đều có phản ứng như vậy không, rõ ràng chính mình còn là một đứa nhỏ,như thế nào bây giờ lại trở thành mẹ của trẻ con?



Cô không biết phải làm thế nào để chăm sóc tốt cho đứa nhỏ, làm thế nào để giáo dục cho nó, như thế nào để nuôi dưỡng nó khỏe mạnh trưởng thành



Cô hầu như không hề có chút chuẩn bị, hoàn toàn luống cuống tay chân!



Lâu Nghiêu Nghiêu từ trong bệnh viện đi ra ngồi trên ghế nửa ngày, cô rất muốn tìm một người để chia xẻ, nhưng lại không biết nói với ai, Tần Chí? Anh lập tức sẽ chạy về đây đi, hay là mẹ? Nhưng lại sợ không dám nói, về những người khác tựa hồ cũng không có thân quen lắm,nói với các dì thì cũng không phải là đối tượng để nói chuyện, nếu như nói với các dì thì phỏng chừng rất nhanh mọi người đều biết hết chuyện




" Em mở cửa sổ ra, đi ra bên ngoài công"



Lâu Nghiêu Nghiêu theo lời mở cửa sổ, đứng ở ban công nhìn xuống, phát hiện dưới lầu, trên đường xe chạy qua lại chỉ có một chiếc xe là đang ngừng lại, giờ phút này Tần Chí lại đang tựa vào mặt trên của xe, thấy cô đi ra nhấc tay hướng cô ý chào, Lâu Nghiêu Nghiêu kinh ngạc che miệng, vốn dĩ nghĩ còn mấy ngày nữa mới có thể gặp mà anh lại đột nhiên vụng trộm chạy trở về!



Đây thật là một sự ngạc nhiên!



"Anh đã cho em một niềm vui bất ngờ, vậy niềm vui của em đâu?"



Lâu Nghiêu Nghiêu hít sau một hơi, dùng ngữ khí nghiêm túc nói: " Tần Chí, em mang thai"



Đại khái là tin tốt thứ hai mà Tần Chí hơn hai mươi lăm năm qua mới nghe được, một là khi Lâu Nghiêu Nghiêu nói muốn cùng anh ở chung, nhưng mà Tần Chí lại cũng không có bị vui sướng đến choáng váng đầu óc, bình tĩnh hỏi: " Nghiêu Nghiêu, em có muốn giữ lại đứa nhỏ không?"



Giọng của anh vô cùng bình tĩnh làm cho cô có chút khủng hoảng, giờ khắc này trong đầu óc cô hiện lên rất nhiều ý niệm trong đầu, cuối cùng nói: " Vậy phải xem ba đứa nhỏ có nguyện ý lưu lại bé hay không"



Được rồi, thu hồi lại câu nói vừa rồi, anh hoàn toàn bị vui sướng đến choáng váng đầu óc!



Thấy Tần Chí ngây ngốc nửa ngày, Lâu Nghiêu Nghiêu chờ phản ứng của anh đến độ muốn khóc, anh đột nhiên ném điện thoại xuống, chạy quanh ở trên đường cái



Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ ngây ngốc nhìn anh chạy, không biết anh đang làm cái gì



Chạy hơn nửa ngày, Tần Chí mới chạy về hướng ban công gọi Lâu Nghiêu Nghiêu: " Lâu Nghiêu Nghiêu, em có muốn hay không gả cho anh?"



Đại khái đây là nơi cầu hôn không lãng mạn lắm, trong lòng Lâu Nghiêu Nghiêu thầm oán trách, ngoài miệng vui vẻ đáp: " Được"



Nghe được câu trả lời thuyết phục, Tần Chí ngây ngốc một hồi lại quay đầu chạy như điên



Lúc này cuối cùng Lâu Nghiêu Nghiêu cũng đã nhìn ra, đại khái là anh dùng phương pháp này để biểu đạt niềm vui sướng, cô không khỏi vuốt bụng mình cười nói: " Cục cưng, ba con thật là một người ngốc"



Cũng là người ngốc đáng yêu nhất trên thế giới này!