Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh

Chương 28 : Hạnh phúc

Ngày đăng: 11:41 19/04/20


Mở ra quyển sổ thời gian trang thứ nhất.



Trong ảnh có hình một bé con đang ngậm ngón tay cái, nhìn màn ảnh, cười ngây ngô, một đôi mắt to đen bóng sáng trong suốt.



Trang thứ hai, là một thằng bé trai ôm một đứa nhóc một tuổi, lấm la lấm lét há to miệng cắn khuôn mặt cục cưng.



Trang thứ ba là gương mặt cục cưng tràn đầy nước dãi đang giơ bàn tay mũm mỉm đánh cậu nhóc.



Lướt qua thêm trang nữa, cô nhóc con đã sắp hai tuổi lại ở trong long cậu nhóc bảy tuổi, đang vùi mặt vào quần áo đối phương lau nước mắt cùng nước mũi, cậu nhóc vẻ mặt gớm ghiếc nhăn nhó.



Lâu Nghiêu Nghiêu xem đến nơi đây, thổi phù một tiếng bật cười, sau đó tiếp tục xem những bức ảnh phía sau.



Vẫn như cũ là cậu bé trai bảy tuổi, nó mang túi sách màu xanh muốn đi đến trường, cô bé con ngồi bệt dưới đất, ôm chân nó không cho nó đi, vẻ mặt cậu bé khổ sở, gấp đến độ nước mắt sắp rơi xuống.



Phía sau còn rất nhiều những bức ảnh hai người vui đùa ầm ĩ, người chụp những bức ảnh này rất biết bắt giữ màn ảnh, mỗi một tấm ảnh, gương mặt nhăn nhó như mướp đắng của cậu bé đều được miêu tả rất kĩ, Lâu Nghiêu Nghiêu nhìn xem vô cùng vui vẻ.



Lại lật vài tờ, tấm hình này hơi tối, cô bé con lại lớn thêm một ít đội một chiếc mũ màu hồng phấn, đang thổi những ngọn nến trên chiếc bánh sinh nhật, góc sáng sủa của bức ảnh có thể thấy có một cậu bé cũng cố lấy miệng thổi ngọn nến, sau đó bức ảnh thứ hai là cảnh tượng cô bé con tức giận trừng mắt to nhìn cậu bé, không khó đoán được, cô bé vẫn chưa thổi được nến, sau là liên tiếp những bức ảnh, từ cô bé con đưa tay đặt lên chiếc bánh, sau đó lại bôi hết lên người cậu bé trai, sau đó chính là hỏng bét hết, hai người cũng những đứa bé khác cả người toàn là kem, cuối cùng tất cả những đứa bé tham dự buổi sinh nhật đó, toàn thân đều đầy kem. Và bức ảnh cuối cùng chụp hình bàn tay đầy kem hướng về màn ảnh, có thể đoán được người chụp ảnh khẳng định cũng bị kem bao phủ



Xem đến nơi đây, bàn tay lật trang của Lâu Nghiêu Nghiêu ngừng một chút, trong long nửa vui nửa buồn, những tấm nahr này không phải ai khác mà chính là ông ngoại của cô đã chụp, cô cũng không biết, ngoại cô lại cất giữ nhiều bức ảnh của cô như thế, lại bảo tồn kĩ như vậy. trước khi qua đời, ông ngoại sợ Lâu Nghiêu Nghiêu còn nhỏ tuổi, sẽ làm mất những bức hình này, nên đã đem cả tập album giao cho Phương Hi Lôi, dặn bà đợi đến khi Lâu Nghiêu Nghiêu kết hôn, mới đem mấy bức ảnh này lấy ra.



Quyển album tràn đầy những bức hình này, toàn bộ là tình yêu thương của ông ngoại, Lâu Nghiêu Nghiêu ngơ ngác một lúc lâu, chớp chớp đôi mắt có chút cay cay, lại mở ra trang tiếp theo.



Một quyển album dày cở bàn tay, ghi lại thời năm Lâu Nghiêu Nghiêu mười ba tuổi chưa trưởng thành, cô lắc chân nằm ở trên lưng Tần Chí, cô giận dỗi ngồi dưới đất, Tần Chí ở một bên bất đắc dĩ nhìn cô, cô ngồi ở yên sau xe đạp gãi thắt lưng Tần Chí, xe đạp xiêu xiêu vẹo vẹo đi trước, đầu năm mới mấy đứa bé cùng nhau chơi đốt pháo, cô bị một cái pháo bong xoay tròn làm rơi cả nước mắt, mới trước đây Tần Chí rất xấu, lúc ăn cơm ông ngoại đem tỏi lấy ra đặt lên bàn, cô tưởng cho cô ăn, nên đưa tay bỏ vào trong miệng, Tần Chí thấy thế, cố ý đem hết tỏi đổ hết vào bát của cô, cái bát nhỏ đầy những củ tỏi.



Lâu Nghiêu Nghiêu cau cái mũi, khó trách cô hiện tại nghĩ đến tỏi đã muốn ói, đều do gã Tần Chí khốn kiếp này!



Cuối cùng, là rất nhiều bức ảnh chụp Lâu Nghiêu Nghiêu đang khóc, mỗi một bức đều có Tần Chí, lúc cô còn nhỏ, khi cô khóc, vẻ mặt Tần Chí cũng muốn khóc, khi còn nhỏ cô không phân rõ phải trái kéo anh không cho anh đi, vẻ mặt anh phiền chán lại hết cách với cô, thiếu niên, khi anh phát điên giúp cô lau nước mắt, động tác phi thường thô lỗ, hai ánh mắt đều bị lau đỏ, cuối cùng là vào năm mười ba tuổi, năm ấy, bọn họ đứng dưới gốc cây Hòe bên ngoài nhà ông ngoại, hoa hòe màu trắng rơi xuống, cô chỉ trầm mặc rơi nước mắt, anh đem cô ôm vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, biểu tình yêu thương lại bất đắc dĩ.



Quyển album này, không chỉ có ghi lại Lâu Nghiêu Nghiêu trưởng thành, cũng gián tiếp ghi lại thời gian trưởng thành của Tần Chí, cùng với những tâm tình thay đổi của anh đối với Lâu Nghiêu Nghiêu.



Khó trách ông ngoại sẽ nói, vào lúc cô kết hôn thì mới đưa cho cô, thì ra ông ngoại đã sớm đoán trước được kết cục, đáng tiếc có lần suýt nữa đã thay đổi.



Quyển album này không phải cô xem lần đầu tiên, nhưng mỗi lần xem trái tim cô liền chua xót một lần, Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước mắt, khép lại quyển album, mở quyển album khác ra, chịu quyển album ban đầu ảnh hưởng, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tất cra những bức ảnh của hai người sau khi kết hôn đều đặt hết vào trong đó.



Nhìn quyển album thứ hai một hồi, Lâu Nghiêu Nghiêu đột nhiên đứng lên, mở TV, ở ngăn tủ tìm ra một đống băng ghi hình, bỏ vào đầu video.



Rất nhanh trên TV xuất hiện chữ cái.



Đạo diễn bày mưu kiêm chế tác: Nguyễn Tư Nam.



Diễn viên: Tần Chí, Lâu Nghiêu Nghiêu.
"Âuuuu, cục cưng, con xong đời, con chọc ba ba tức giận!"



"Lâu Nghiêu Nghiêu!"



"Ha ha ha!"



Mặt sau không biết đã xảy ra cái gì, chỉ nghe thấy Lâu Nghiêu Nghiêu đang cười, Tần Chí thì đang rít gào.



Trước màn hình Tần Chí vô lực vỗ trán, làm đương sự, anh đương nhiên biết mặt sau đã xảy ra cái gì, Lâu Nghiêu Nghiêu đem tã ném vào tóc anh! Anh thực hoài nghi, bà xã gìn giữ mấy cái này, sau này nếu thằng bé xem được, có khi nào giận đến khóc toáng lên không?



Làm sao có thể có bà mẹ không đáng tin cậy như vậy a!



Lấy đĩa ra, tắt đi tivi, Tần Chí quay đầu lại, liền thấy con trai mình ghé vào ngực mẹ cọ cọ, nút áo ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu bị tiểu ác ma này làm sút hết mấy cái, Tần Tiểu Bảo nằm úp sấp ở đó, biểu tình thực hoang mang, tựa hồ không biết nên hạ khẩu như thế nào.



Tần Chí đem bé bế lên, Tần Tiểu Bảo ở trong lòng anh kêu "A a", quơ quơ đôi tay mũm mĩm ầm ỹ muốn ăn.



Tần Chí nhéo nhéo gương mặt tròn trịa của thằng bé, cúi đầu nhìn lại, phát hiện trên da thịt trắng như tuyết ở ngực Lâu Nghiêu Nghiêu tất cả đều là nước miếng cùng một đám dấu răng hồng hồng, trừng mắt nhìn con liếc mắt một cái, lại nhéo nhéo mặt con, sau đó lấy khăn tay giúp Lâu Nghiêu Nghiêu lau nước miếng, đang muốn giúp cô cài nút áo lại, Lâu Nghiêu Nghiêu tỉnh.



Lâu Nghiêu Nghiêu đầu tiên là mờ mịt nhìn nhìn bốn phía, sau đó phát hiện tay ông xã đnag đặt ở ngực mình, cổ áo lại bị bung hết mấy nút, thời liền nổi giận, một tay đẩy tay Tần Chí ra cả giận nói: "Lưu manh!"



Nói xong, đẩy Tần Chí, đỏ mặt chạy về phòng ngủ.



Bị bà xã mắng lưu manh, mặt Tần Chí không chút thay đổi lắc lắc bàn tay bị đánh hồng, được rồi, vừa rồi anh quả thật có chút ngứa tay.



Tần Tiểu Bảo thấy mẹ lại không để ý tới nó bỏ đi, tủi thân vẫy vẫy tay về hướng mẹ"A a a" không ngừng.



Lại phát hiện mẹ căn bản không để ý tới nó, vì thế ủy khuất xoay cái đầu nhỏ, mở to đôi mắt ngập nước vô cùng đáng thương tìm kiếm ba ba an ủi.



Hai cha con đưa mắt nhìn nhau Tần Chí bình tĩnh nói: "Con, mẹ con nói con là lưu manh."



Tần Tiểu Bảo đương nhiên nghe không hiểu, tiếp tục mờ mịt nhìn ba ba.



Tần Chí nhéo nhéo mũi nó, nói: "Lưu manh."



Sau đó Tần Tiểu Bảo liền khóc, vì thế, không có cách với con Tần Chí "Đành phải" ôm túi nước mắt thích khóc đi tìm mẹ đứa nhỏ.



Nếu đã bị nói lưu manh, vậy thì thật sự lưu manh một chút?



Bằng không, thì oan quá!