Cảm Ơn Em Đã Quay Lại Nhìn Anh
Chương 29 : Nhà có tiểu ác ma
Ngày đăng: 11:41 19/04/20
Sáng tinh mơ, Tần Tiểu Bảo bị mẹ mình đánh thức. Lâu Nghiêu Nghiêu đứng dậm chân tại chỗ: "Trời ơi, muộn rồi muộn rồi!"
Lâu Nghiêu Nghiêu gấp đến độ vò đầu bứt tai, ngồi xổm trước tủ quần áo, một bên vừa cầm quần áo ném ra, một bên oán giận nói với ông xã:
"Tần Chí, sao muộn thế này mới gọi em dậy!"
"Anh có gọi em, nhưng là em không chịu dậy!" Tần Chí hai tay ôm ngực nhìn cô luống cuống tay chân tìm quần áo, liếc mắt thấy đứa bé ngủ trên giường đã tỉnh, liền đi qua, ngồi xổm xuống trước giường mà nhéo nhéo cái cằm của cậu: "Tiểu bảo, có phải bị mẹ đánh thức hay không?"
Tần Tiểu Bảo nhũ danh tiểu bảo, đại danh Tần Dật. Nghe ba ba gọi, Tần Tiểu Bảo vẻ mặt mơ màng, chớp chớp đôi mắt to trong veo như nước, sau đó cầm lấy bàn tay ba ba đặt lên hai má, nhắm hai mắt lại.
Tần Chí trong lòng liền mềm nhũn thành một mảnh.
Lâu Nghiêu Nghiêu rốt cục cũng tìm được quần áo, hai ba lượt liền mặc xong, sau đó đem quần áo cần mặc cho cục cưng đặt ở trên giường, nói với Tần Chí: "Anh lát nữa giúp cục cưng thay xong quần áo, rồi đưa đến chỗ mẹ đi, em đi học trước đây."
"Anh đưa em đi." Tần Chí rút ra cánh tay bị Tần Tiểu Bảo nắm, đứng dậy nói.
"Không cần, em tự mình đón xe đi, anh buổi chiều đến đón em là được." Xách lên chiếc túi đựng bữa sáng mà Tần Chí đã chuẩn bị giúp cô, Lâu Nghiêu Nghiêu vọt tới trước giường đứa bé, hôn một cái lên mặt Tần Tiểu Bảo, liền giống như có lửa đốt mông mà chạy đi học.
Tần Tiểu Bảo bị hôn một cái, hài lòng vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của mình, lại phát hiện mẹ đã xoay người bước đi, nhất thời đứng lên, xoay người bước xuống giường, đôi chân nho nhỏ hướng cửa chạy đuổi theo, miệng bập bẹ hô lên: "Mẹ… Mẹ…"
Trẻ con chân ngắn, dĩ nhiên là đuổi không kịp, vừa mới đứng lên, Lâu Nghiêu Nghiêu cũng đã không thấy.
Tần Chí đem bé bế lên ôm vào trong ngực, Tần Tiểu Bảo ủy khuất nhìn ba ba nhà mình: "Mẹ…"
"Mẹ đi học, cục cưng ngoan, ba ba thay quần áo cho con được không." Tần Chí đem Tần Tiểu Bảo thả lại trên giường nhỏ, sau đó cầm lấy bộ quần áo Lâu Nghiêu Nghiêu đặt trên giường, giúp Tần Tiểu Bảo mặc.
Tần Tiểu Bảo lập tức đem mẹ quên ngay, đi tới đi lui, không cho ba ba thay quần áo.
Tần Chí thật vất vả mới bắt lại được con khỉ con kia, kết quả Tần Tiểu Bảo lui co rút lại thành một khối, không chịu mà kháng cự, làm cho Tần Chí không cởi quần áo được, Tần Chí sợ làm đau bé, căn bản không dám dùng sức quá, cha con hai người giằng co hơn nửa ngày, quần áo cũng chưa thay xong.
Tần Chí rốt cục cũng biết vì sao mỗi lần giúp Tần Tiểu Bảo thay quần áo, Lâu Nghiêu Nghiêu sẽ biến thành sư tử cái, rít gào không ngừng, bình thường nhìn rất thú vị, hiện tại người rít gào đổi thành mình, liền hoàn toàn không thú vị!
Tần Chí lau mồ hôi, đem quần áo quăng đến một bên, phụng phịu giả bộ tức giận: "Tần Dật, con còn bướng, ba sẽ không mặc giúp con."
Tần Tiểu Bảo ngồi ở chỗ kia vươn đầu nhìn ba ba hơn nữa ngày, sau đó nheo lại ánh mắt, ngây ngô cười "ha… ha…", sau đó nhặt lên bộ quần áo nằm bên cạnh, đưa tới trước mặt ba ba, nũng nịu kêu: "Ba… Ba…"
Tần Chí rất muốn tiếp tục làm mặt lạnh, nhưng thấy cậu nhóc này nhìn mình làm ra vẻ đáng thương, cuối cùng vẫn không duy trì được lâu mà đầu hàng, kết quả tiếp nhận quần áo, Tần Tiểu Bảo lại không chịu mặc, ở trên giường sung sướng lăn qua lăn lại.
Đón nhận túi xách trong tay Lâu Nghiêu Nghiêu, Tần Chí nghĩ, quả nhiên mỗi vật đều có một vật trị, cả nhà đều cưng chiều Tần Tiểu Bảo, duy chỉ có Lâu Nghiêu Nghiêu có thể làm mặt lạnh, bất quá, mặc dù Lâu Nghiêu Nghiêu hung hăng với cậu như vậy, Tần Tiểu Bảo lại thích nhất là kề cận mẹ.
Ngồi vào trong xe, Tần Tiểu Bảo vốn dĩ giống như chú khỉ con vẫn không nhúc nhích nằm trong lòng mẹ, Tần Chí thấy vậy rất muốn cười.
Bất quá, một nhà ba người này không biết là vô số cô gái đứng nhìn bọn họ rời đi kia, có biết bao người tan nát cõi lòng! Quả nhiên, gặp nam nhân tốt, chộp tới kết hôn sớm một chút, sinh tiểu hài tử mới là vương đạo a!
Khi đi ngang qua một cửa hàng bánh ngọt, Lâu Nghiêu Nghiêu bảo Tần Chí ngừng ở ven đường một chút, ôm Tần Tiểu Bảo bước xuống xe.
Nói đến cũng là kì diệu, cư nhiên ở trên đường gặp Trần Hạo, Trần Hạo nhìn thấy hai mẹ con, vừa lộ ra nụ cười tươi muốn bắt chuyện, kết quả cùng Lâu Nghiêu Nghiêu gặp thoáng qua, cô giống như không có thấy anh, ôm Tần Tiểu Bảo nhìn không chớp mắt đi qua.
Vẻ mặt tươi cười của Trần Hạo cứng ngắc quay đầu lại, liền thấy Lâu Nghiêu Nghiêu cùng Tần Tiểu Bảo hai người ngồi xổm trước tủ kính của cửa hàng bánh ngọt, một lớn một nhỏ đột nhiên quay đầu, hai đôi mắt gióng nhau đều mở thật lớn trông như con mèo nhỏ.
Trần Hạo nghĩ rằng họ nhìn mình, liền điều chỉnh nở một nụ cười cực kỳ hoàn mỹ, nhấc chân đi đến hướng bên kia, lại phát hiện có người ở bên cạnh cũng đi qua đó giống mình.
Tần Chí đi đến bên người bà xã cùng con trai, xoay người hỏi: "Chọn được rồi chứ?"
"Cái này!" Lâu Nghiêu Nghiêu chỉ vào một cái bánh ngọt chocolate trong tủ kính.
Tần Tiểu Bảo lại chỉ một cái bánh dâu tây khác, nước miếng đều muốn chảy ra.
"Rốt cuộc là cái nào?"
Lâu Nghiêu Nghiêu trừng mắt, hung dữ nói: "Đương nhiên là cái mà em nói!"
Nữ nhân này đúng là không nhường nhịn nha, lại không biết xấu hổ tranh giành cùng con!
Cuối cùng, Tần Chí đem hai loại bánh ngọt trong tủ đều mua một phần, Tần Tiểu Bảo tự nhiên không biết đã mua, bám dính lấy tủ kính không chịu đi, Lâu Nghiêu Nghiêu liền bắt anh ôm đi, Tần Tiểu Bảo liền khóc.
Kết quả khóc một hồi phát hiện mẹ không để ý tới cậu, liền rúc đầu vào lòng mẹ hờn dỗi.
Tần Chí thấy một màn như vậy không khỏi buồn cười, quả nhiên, tiểu ác ma lại có đại ác ma đến trị! Đối với tiểu ác ma này, phải có lòng dạ sắt đá!
Một nhà ba người đi qua bên người Trần Hạo, từ đầu tới cuối, giống như căn bản không có nhìn thấy anh.
Trần Hạo trong lòng vắng lặng, đứng ở tại chỗ thật lâu, thật lâu.