Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 54 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Chân tướng phơi bày trước thiên hạ 



18:00 thứ bảy ngày 3 tháng 12



—— Ký túc xá Đường Tu Văn



“Sao, quyết định xong rồi?” Đường Tu Văn lười biếng ngồi bên cạnh bàn, trước mặt bày hai chiếc di động, một cái của anh, một cái của Lăng Dương.



“Ừ,” Lăng Dương gật đầu, “Em chuẩn bị bỏ acc Linh Đang Nhi, lần nữa luyện một tế ti, tuy acc này ở bên em lâu vậy, bỏ thì cũng tiếc một chút nhưng tóm lại vẫn là acc của người khác, chẳng qua làm như vậy sẽ hơi bất công với Tiểu Ca, đẳng cấp đánh sàn đấu của cả bọn lại phải bắt đầu lại từ đầu. Sáng nay em có trưng cầu ý Tiểu Ca, cậu ta đồng ý rồi, còn Thích Phong, hắn không đồng ý cũng không được, dù sao về sau không cần khai hoang nữa, cùng lắm thì cả bọn cần cù đánh nhiều hơn.”



“Vậy sư công thì sao?”



“Hồi xưa hắn đã đầu tư vào Linh Đang Nhi không ít, lần này lại cho không ít đồ đạc, đưa acc cho hắn là chuyện thường tình, cây thương em làm cho hắn vẫn còn trên người Linh Đang Nhi, bỏ thì uổng lắm. Dù sao về sau em không còn lên acc này nữa, cứ đưa cho hắn xài vậy, nếu không muốn luyện thì làm kho hàng hay gì đó cũng được.”



—— Nhà Lăng Dương & Từ Hiền



Khi Từ Hiền mở cửa cho Diệp Lãng, sắc mặt cậu không tốt lắm, trải qua chuyện tối qua, cậu có chút giận Diệp Lãng.



Diệp Lãng thấy Từ Hiền mặt mũi bí xị, mở cửa xong xoay người rời đi, chẳng thèm chào hỏi hắn một câu, cộng thêm cả chuyện tối hôm qua, tất nhiên rất kinh ngạc.



“Tiểu Hiền, cậu sao vậy?”



“Tớ không sao, thay vì quan tâm tớ chi bằng cậu quan tâm người khác thêm một chút đi.” Từ Hiền nói chuyện đầy ẩn ý.



Diệp Lãng nhìn xung quanh, “Lăng Dương đâu?”



Từ Hiền liếc mắt, còn biết hỏi Dương Dương cơ đấy, “Không có ở nhà.”



“Lát nữa có về không?”



Từ Hiền chẳng muốn cho hắn biết chút nào, hỏi ngược lại, “Hôm qua đang yên đang lành sao tự dưng đòi ly hôn?”



Tốc độ chuyển đề tài của Từ Hiền làm Diệp Lãng ngẩn người, “Quan hệ giữa tớ và Linh Đang Nhi rất phức tạp, không giống cậu nghĩ đâu.”



“Trả lời tớ tại sao đòi ly hôn.”



“Tớ không thể tiếp tục ở bên cậu ta.”



“Lý do?”



“Tớ thích người khác.”



Từ Hiền giật mình,” Cậu thích người khác? Ai?”



“Lăng Dương.”
—— Mỗi 98 người sẽ có một người có phản ứng sợ nước cường độ thấp hoặc hơn, tôi quen biết rất nhiều người sợ nước.



—— Sao cậu ta có thể online cả buổi trưa được!



—— Sao không thể? Vừa mở game chị ấy đã online, sau đó bọn em tổ đội, chẳng lẽ bốn người còn lại trong đội gặp ma?



—— Sư phụ bị thương ngón út trái, không có gì đáng ngại!



—— Có phải lại bị lừa rồi không, Linh Đang Nhi bị thương là ngón út trái.



—— Dương Dương bị thương hẳn là tay trái… Ngón trỏ, ngón giữa… còn có ngón áp út.



—— Ai nói tôi không lên mạng? Mỗi ngày tôi đều lên mà?



—— Xin lỗi xin lỗi, đánh chữ với anh quen rồi, quên mất anh ngay tại trước mặt.



—— Card màn hình của tôi đặc biệt cùi, anh vừa xuất hiện trên màn hình là tôi đứng luôn..



Từ Hiền nghe thấy động tĩnh từ phòng kế bên, chạy sang xem, hoảng sợ nhìn hiện trường như vừa có cơn lốc quét qua.



“A, A Lãng…”



Diệp Lãng chậm rãi quay đầu, chuông báo động trong lòng Từ Hiền rung to, cậu chưa từng thấy một Diệp Lãng như này!



“Cậu, cậu…”



“Cậu biết có phải không?” Giọng của Diệp Lãng còn lạnh hơn cả hầm băng.



“Tớ…”



Diệp Lãng đứng bật dậy, không nói một câu đi ra ngoài.



“A Lãng cậu đi đâu?” Từ Hiền khẩn trương đuổi theo.



“Đến quán ăn, gặp vợ cũ.”



Từ Hiền cả kinh, tay phải vô thức sờ ra sau.



“Không được gọi điện!”



Từ Hiền bị dọa tới mức run cầm cập, rụt tay về.



Dưới đáy lòng cậu có một âm thanh đang gào thét: làm sao đây! Có ai thông báo Dương Dương với!