Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 55 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Thời gian thử thách không được dẹo  



Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, khu thảo luận tình cảm



Chủ thớt: xin giúp đỡ! Làm sao bẻ cong trai thẳng nhanh chóng và hữu hiệu?



1L: tại sao phải bẻ cong trai thẳng? …



2L: yêu quý sinh mạng, rời xa trai thẳng.



3L: chữ ‘cắn’ phân tích ra chấm hết. (chữ ‘cắn’ là 咬, tách ra là 口交 = khẩu giao)



4L: tuy không tán thành, nhưng nếu nhất định muốn thì phương thức hữu hiệu nhất là ‘cắn’ hắn.



5L: đồng ý với phía trên, đàn ông là động vật cảm quan, nếu như bạn chỉ ‘vuốt’ hắn thì, bọn trai thẳng thỉnh thoảng cũng ‘xóc lọ’ cho nhau giải sầu đấy thôi, mà hắn không có khả năng sẽ hứng thú với hoa cúc của bạn, cho nên cách tốt nhất là ‘cắn’, tuyệt đối không có thằng con trai nào chống cự được, ‘cắn’ nhiều thêm vài lần, phê rồi tự nhiên cong ngay.



6L: thẹn thùng nói rằng, BF hiện tại của tôi chính là vì vậy mà cong, nhưng di chứng là giờ hắn rất thích BJ, không thích 10.







NL: cám ơn mọi người, bọn tôi đã thành một cặp!



——————————————————————————-



Quán ăn là căn cứ địa của bang Kiếm Tình, đây không phải lần đầu tiên bọn họ tụ họp ở đây, lần nào Mộ Dung cũng đặt cùng một gian phòng, mọi người không cần hỏi đã quen đường cũ tìm được nơi tập hợp.



Tiểu Thụ Đừng Chạy đi vào phòng đầu tiên, theo sau là đám người Mạc Thương Tâm, bang chủ Mộ Dung và một cậu trai xa lạ đã ngồi trong phòng, thấy phần lớn đoàn người đã đến thì hai người cùng đứng lên.



“Đây là người bạn mới mà đại ca nói hả?” Tiểu Thụ Đừng Chạy hỏi, nghĩ bụng cậu bạn mới này sao quen mắt quá vậy, dường như đã thấy ở đâu rồi.



Lăng Dương vừa định nói chuyện thì Mộ Dung ngăn cản, “Đợi người đến đông đủ hẵng giới thiệu.”



“A, đại ca xấu quá nha, còn thừa nước đục thả câu.”



“Vai chính còn chưa tới, mấy đứa gấp cái gì,” Mộ Dung hất cằm, “Gọi món trước đi, anh và cậu bạn mới còn có chút chuyện phải nói.”



Mộ Dung dẫn Lăng Dương ra ngoài, mấy con mắt đằng sau đồng loạt nhìn theo bọn họ rời đi, cửa vừa đóng lại mấy người vội vã chụm đầu thành một vòng rù rì với nhau.



Cửa phòng mở ra lần thứ hai, một đợt hàn ý lạnh như băng tấn tốc xộc vào phòng, mọi người bất giác run lên ba cái.



Diệp Lãng lạnh lẽo quét mắt khắp phòng, “Lăng Dương đâu?”



Phía sau hắn, Từ Hiền giơ ngón trỏ không ngừng ra dấu trên miệng, mọi người trong phòng nhìn thấy nhưng chẳng ai dám bỏ qua câu hỏi của Diệp Lãng.



“Lăng, Lăng Dương là ai?” Tiểu Thụ Đừng Chạy can đảm hỏi.



“Có ai mới đến không?” Diệp Lãng lại hỏi.



“Có… có,” Cô nàng giơ ngón trỏ rụt rè chỉ ra ngoài, “Vừa nãy đi ra ngoài với đại ca, không biết… đi đâu…”


“Ông xã, anh có mệt không?”



“Cậu có biết phiền không!”



Lăng Dương mang bộ dáng khom lưng cúi đầu, “Ông xã, là lỗi của em, là em không đúng, em không nên gạt anh, em áy náy, em hổ thẹn, em thiệt tình ăn năn, anh đừng giận nữa mòa ~”



Cậu chạy ra trước mặt Diệp Lãng vừa chắp tay vừa lắc, “Tha thứ em đi ~ tha thứ em đi, có được không ~”



“Xem xét đã!”



Mắt Lăng Dương sáng trưng, “Nghĩa là tha thứ em rồi?”



“Tôi nói xem xét đã.”



“Xem xét đi, xem xét đi, em nhất định sẽ thể hiện tốt, tranh thủ lập công, sẽ không để tổ chức thất vọng đâu!” Lăng Dương xoay quanh Diệp Lãng xoay trái xoay phải, “Có điều thời hạn xem xét là bao lâu? Nửa năm? Ba tháng? Một tháng? Một tuần? Một ngày có được không ~~”



Diệp Lãng trừng cậu một cái, Lăng Dương dừng mặc cả ngay tắp lự.



“A, em biết ngay ông xã tốt nhất mà ~~~~”



“Không được dẹo!”



Lăng Dương nghẹn họng, muốn cười lại không dám cười, mím môi nhẫn nhịn nửa ngày, “Ấuuu, ông xã nói câu này bằng người thật còn có cảm giác hơn, lặp lại lần nữa nha?”



Diệp Lãng bị tức đến bật cười, đang muốn quay đầu ‘lên lớp’ cậu hai câu thì trong tầm nhìn bỗng xuất hiện một người, bước chân của hắn dừng lại.



“Sao vậy?” Lăng Dương thấy đối phương đột nhiên dừng, tầm mắt nhìn thẳng vào một cô gái gần đấy cao khoảng 1m6, vóc người gầy yếu, thì không khỏi thắc mắc.



Diệp Lãng xông tới, kéo tay đối phương.



Vào khoảng khắc Diệp Lãng chạm vào đối phương thì cô gái kia đột nhiên chụp tay hắn, bất ngờ quăng ngã cả con người cao 1m83, cân nặng gần 80KG.



Lăng Dương nhìn thấy thì sợ hết hồn, vội chạy tới, ngồi xổm xuống đỡ Diệp Lãng, “Anh có sao không?”



Cô gái kia thấy mình gây họa, vội dập đầu xin lỗi Diệp Lãng, “Xin lỗi xin lỗi xin lỗi, tôi theo thói quen nên…”



“Cô không biết tôi?” Giọng nói của Diệp Lãng tràn đầy không tin.



Cô gái nghe vậy ngẩng đầu lên, ngắm nghía Diệp Lãng, “Tôi phải biết anh?”



Lăng Dương thầm kêu không ổn, đoạn đối thoại này nghe quen tai quá!



Tầm mắt cô gái qua lại mấy lần giữa Diệp Lãng và Lăng Dương, đột nhiên chìa ngón trỏ, “A, anh là…”



Một đứa con trai có gương mặt bỉ ổi đi tới từ xa, thấy Diệp Lãng đang ngồi trên đất thì biến sắc, vội vội vàng vàng kéo cô gái rời đi.



Lăng Dương hoàn toàn không hiểu chi hết, sốt ruột dùng ánh mắt hỏi Diệp Lãng.



Diệp Lãng vẫn nhìn theo hai người đến khi đi xa, xong mới quay đầu nhìn về phía Lăng Dương, vẻ mặt khó tin, “Cô ta là Linh Đang Nhi.”