Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 56 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


Hai kẻ ngốc yêu nhau



Diễn đàn chính thức của “Hồn Đạm OL”, box bát quái giang hồ



Tiêu đề: ngày hỗn loạn nhất trong lịch sử! Topic tổng kết ngắn gọn tình tay năm mạnh nhất Lâm Sơn!



Người gửi: Thám Tử



Nội dung: bỉ nhân tổng kết như sau, nếu không đúng xin chỉ ra chỗ sai:



1) Dạ Lang và Linh Đang Nhi là vợ chồng;



2) Linh Đang Nhi và Lạc Minh Phong mờ ám;



3) Hạ Đại Gia tỏ tình với Lạc Minh Phong;



4) Dạ Lang và Lạc Minh Ảnh mờ ám;



5) Dạ Lang và Linh Đang Nhi ly hôn;



6) Lạc Minh Phong và Linh Đang Nhi cử hành hôn lễ;



7) Hạ Đại Gia cướp dâu tại hôn lễ;



8) Hạ Đại Gia và Lạc Minh Phong kết hôn (mụ nó hai thằng đàn ông làm sao kết hôn, đã thấy được);



9) Lạc Minh Ảnh và Linh Đang Nhi kết hôn.



Tổng kết xong.



1L: chủ thớt tổng kết quá thần thánh! Thiệt không hiểu chỉ vài câu đơn giản như này mà cũng có thằng viết ra mấy chục vạn chữ đi lừa tiền được.







——————————————————————————-



Diệp Lãng: “Cô ta là Linh Đang Nhi.”



Lăng Dương cũng bị bất ngờ, nửa ngày nói không thành lời, “Linh Đang Nhi… không phải nhân yêu ư?”



Diệp Lãng khẳng định, “Tôi từng webcam với cô ta, chắc chắn không sai.”



“Vậy, vậy… cho dù cô ta không phải nhân yêu thì ít nhất cũng là kẻ lừa đảo, dù gì, dù gì…”



Diệp Lãng lúc này mới chú ý tới trạng thái lo lắng của Lăng Dương, đại khái đoán được trong đầu cậu đang lo lắng điều gì, tức thì thấy buồn cười.



“Khó nói lắm, có khi người ta chỉ là gặp tai nạn mất trí nhớ, cậu cho chỉ có mình cậu được sử dụng loại lý do nhảm nhí này sao?”



Môi Lăng Dương tức thì dẩu ra.



Hồi trước Diệp Lãng nhìn thấy biểu tình này của đối phương thì chỉ biết bó tay, nhưng giờ thì chỉ thấy rất gợi đòn.



Tâm tình của Lăng Dương hiện giờ còn đau khổ hơn: mình mới vừa bước ra bước đầu tiên trên con đường tình cảm, tại sao đã xuất hiện tình địch ẩn mạnh như vậy, tại sao vận mệnh nhấp nhô lúc nào cũng là mình?







Lăng Dương về đến nhà thì bị cảnh tượng như có bão đi qua trong phòng hù dọa, cậu cẩn thận nhón chân đi vào phòng, gắng không giẫm lên mấy món đồ đang vung vãi khắp nơi.



Lăng Dương đứng ở trung tâm phòng nhìn một vòng xung quanh, trong lòng sợ hãi: anh Lãng muốn dỡ phòng ngủ của mình à.




Con mắt Diệp Lãng trợn càng to hơn nữa.



“Tối hôm đó thấy anh, tôi cảm thấy anh rất quen thuộc, giống như đã gặp qua ở nơi nào.”



Diệp Lãng quả thực không thể tin vào lỗ tai mình, “Cô gặp tai nạn mất trí nhớ? Chuyện khi nào?”



“Nửa năm trước, ngay vào tháng sáu năm nay.”



Vừa khớp với thời điểm Linh Đang Nhi mất tích!



“Vậy thân nhân cô đâu? Người bên cạnh đâu?”



“Những người khác tôi đều đã làm quen lần nữa, tuy rằng không biết họ là ai, nhưng mà…”



“Nhưng mà?”



“Chàng trai kéo tôi đi lần trước ấy, anh ta nói anh ta là bạn trai tôi, nhưng tôi chẳng có chút ấn tượng nào với anh ta,” Linh Đang Nhi cau mày, “Tôi cứ cảm giác mình dường như từng thích một người, nhưng tôi không tài nào nhớ ra người ấy là ai.”



“Từ sau khi bạn trai tôi gặp anh, anh ta trở nên rất kỳ lạ, tôi hỏi gì anh ta cũng không nói, còn nói về sau thấy anh thì tránh xa ra, tôi thấy trong đó nhất định có vấn đề.”



Giọng nói của cô đã sốt ruột hẳn lên, “Xin hỏi anh có quen tôi không? Có phải anh biết tôi là ai không?”



“Lăng Đang!” Xa xa có một cô gái gọi cô.



Linh Đang Nhi quay đầu ứng lời, lại xoay lại vội vã nói, “Bạn tôi đang gọi, tôi phải đi rồi,” Cô lấy một cây bút từ trong túi, kéo tay Diệp Lãng, “Đây là số di động của tôi, nếu anh thực sự biết cái gì thì nhất định phải gọi điện cho tôi.”



“Tạm biệt.” Linh Đang Nhi viết xong số điện thoại, xoay người chạy về phía cô gái đang gọi mình, Diệp Lãng mở to mắt nhìn theo hướng cô rời đi, lại cúi đầu nhìn số điện thoại trong lòng bàn tay, kiểu gì cũng không thể tin được.



Khi Diệp Lãng trở lại cửa hiệu độc quyền, dữ liệu di động đã được khôi phục xong. Hai người đi xa khỏi cửa tiệm rồi nhưng Lăng Dương vẫn còn cười rất gian xảo.



“Em cười cái gì?” Diệp Lãng hỏi.



“Hế hế, em phát hiện ra bí ~ mật ~ nhỏ của anh!” Lăng Dương đắc ý.



“Bí mật gì?”



Lăng Dương niết cằm, “Trong di động của anh có ảnh của em, lại còn là ảnh chụp lần đầu tiên chúng ta gặp mặt, nè, có phải anh đã thầm mến em từ khi đó không? A,” Lăng Dương cắn móng ngón trỏ, “Kỳ thật anh bị tiếng sét ái tình với em phải không?”



Diệp Lãng nhìn thấy cái dáng gợi đòn của cậu thì bắt đầu ngứa tay, “Lần đầu tiên anh nhìn thấy em, em ăn vận rất ra dáng con người, áo trắng bay bay, anh còn ngỡ mình gặp được Tiểu Long Nữ.”



Con mắt Lăng Dương phát sáng, “Vậy chẳng phải em là tình nhân trong mơ của anh sao?”



Diệp Lãng cười khẩy, “Thời gian lâu dài mới phát hiện em căn bản không phải Tiểu Long Nữ, mà là Tiểu Long Nhân.”



Lăng Dương không hiểu, “Là sao?”



“Sừng với đuôi lộ ra hết rồi.”



Diệp Lãng nói xong xoay người đi, Lăng Dương đứng tại chỗ suy nghĩ nửa ngày, rốt cục không kìm được vui vẻ cười ra tiếng.



Cậu đuổi theo, cả người vắt vẻo lên vai Diệp Lãng, thích thú rống lên, “Em có rất nhiều bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ ~ bí mật nhỏ ~”



“Lạc điệu rồi!”



Lăng Dương còn lâu mới quan tâm chuyện đó, lại tăng cao âm lượng, “Không nói với anh đâu ~ không nói với anh đâu ~ không nói ~ với ~ anh ~ đâu!”



Diệp Lãng quay đầu đi, khóe môi dù mím lại vẫn cong lên ba phần.