Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 57 :

Ngày đăng: 07:10 19/04/20


riều Đại Đế Quốc nhập Lâm Sơn



Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box thảo luận game



Súng Cũ: Bộ trò chơi Đế Quốc quyết định chính thức đi chiếm đóng “Hồn Đạm OL”



Server: Hồ Sóc Lâm Sơn;



Tên bang hội: Triều Đại Đế Quốc;



Phúc lợi: người mới nhập bang sẽ được cho vốn khởi nghiệp, gói quà, mãn cấp 40 tặng tọa kỵ;



Người liên hệ khi vào game: Súng Cũ



Nhập bang báo ID cộng đồng



PS, mỗi khi giới thiệu một tân hội viên vào bang sẽ được thưởng một điểm quyền hạn cộng đồng.



——————————————————————————-



Chuyện kể hôm nay Lăng Dương vừa về đến nhà đã nhận được điện thoại của Diệp Lãng, mới “Alô” một tiếng, bên kia đã hỏi tới tấp.



“Em rút bang làm gì?”



“Hả?”



“Login không nói câu nào đã rút bang, mật em cũng không trả lời, sao vậy?”



Lăng Dương buồn bực, “Hôm nay em bận rộn nguyên ngày, vừa về đến nhà, đến máy tính còn chưa mở.”



Những lời sắp nói ra miệng của Diệp Lãng dừng lại, sau đó cũng ngẫm ra chỗ bất thường.



“Em bị hack?”



Lăng Dương vội vã mở loa ngoài của di động, đặt sang một bên, khởi động máy đăng nhập vào game.



“Mật mã không có đổi? Vào được.”



Cậu login rồi mới phát hiện trên người Linh Đang Nhi chả thiếu thứ gì, thậm chí đến vị trí của nhân vật cũng không nhúc nhích, thay đổi duy nhất là bang hội sở thuộc chuyển từ Kiếm Tình thành Triều Đại Đế Quốc.



“Sao?” Loa ngoài truyền đến giọng của Diệp Lãng.



“Ờ, vào một bang hội khác, còn thì tạm thời chưa thấy gì.”



“Trang bị và tiền không bị ai động?” Diệp Lãng cũng không hiểu nổi.



“Không… Coi mòi đối phương hack acc của em chỉ vì đổi bang hội? Gì mà quái vậy…”



“Bỏ đi, em đừng để ý nhiều thế, trước tiên rút bang quay về, đổi mật mã.”



“À ừ.”



Lăng Dương ở giao diện bang hội nhấn rời khỏi bang, lại tìm bang hội Kiếm Tình xin gia nhập lần nữa, cái tên quen thuộc rốt cục lại xuất hiện trên kênh bang hội.



Sau buổi gặp mặt lần trước, mọi người cũng đã đoán ra thân phận thật của Linh Đang Nhi, khi nói chuyện không còn coi cậu như con gái nữa mà đã dám nói ít lời đùa giỡn giữa con trai với nhau.



【 bang hội 】 Tiểu Thụ Đừng Chạy: chào mừng đứa bé lạc đường đã biết quay lại ~ tung hoa ~~



【 bang hội 】 Kiêm Điệp: bé con, cho dù con đi tới đâu thì Kiếm Tình vĩnh viễn là nhà con!



【 bang hội 】 Tôn Tiểu Quyền: cổng lớn nơi đây vĩnh viễn rộng mở với cậu!



【 bang hội 】 Mạc Thương Tâm: Linh Đang Nhi phải nhớ diệt virus cho máy đấy nhá, phỏng chừng cậu bị trúng chiêu rồi.



【 bang hội 】 Manh Đản Đản: nhất định là do vào website khó nói nào đó, không thì đã tải thứ xấu hổ chết người nào đó nên máy tính mới rước phải mấy thứ bẩn này!



【 bang hội 】 Linh Đang Nhi: … Cái đống nhăng cuội gì thế kia!



Ngày hôm sau Lăng Dương có lớp buổi tối của Đường Tu Văn, gần đến cuối kỳ, cậu rất ngoan ngoãn đi học, kết quả khi sắp đến giờ tan học thì lại nhận được điện thoại của Diệp Lãng.



Lăng Dương vội vã chạy về nhà, đăng nhập vào game, thông báo sai mật mã, đáy lòng cậu rét run.



Sực nhớ ra hôm qua sau khi bị hack đã đổi mật mã, vừa nãy sốt ruột quên béng mất vẫn nhập vào mật mã cũ, vội vàng nhập lại lần nữa, lần này vào game thuận lợi.



Xem ra bất kể là ai hack thì cũng không có ý định đổi mật mã của cậu, bằng không đã sớm không vào được rồi.



Login xong, tất cả đều như cũ không có phân nửa biến hóa, ngoại trừ bang hội lại biến thành cái Triều Đại Đế Quốc chết tiệt.



Lăng Dương mở giao diện bang hội nhìn thử, bao gồm cậu thì có bảy người online cả thảy, nhưng không ai nói chuyện, cậu thử nói một câu “Chào mọi người” trong kênh bang hội nhưng cũng không hi vọng gì, vậy mà trong sáu người đã có năm người lên tiếng.



【 bang hội 】 Linh Đang Nhi: cho tui hỏi cái, sao tui lại ở trong này? Tui rõ ràng không có xin vào bang.



“Không phải tự cậu xin vào bang? À, vậy bọn tôi hiểu rồi.”



“Tám phần lại là Quân Tử làm.”



“Thằng đó hay thích làm mấy chuyện này.”



Cuối cùng cũng có một người biết chuyện xuất hiện.




Lăng Dương đưa cho hắn nửa con mắt, nửa chống người dậy tìm khăn giấy ở đầu giường.



“Này,” Tâm tình Diệp Lãng hiện giờ rất tốt, “Em không làm sao?”



Động tác của Lăng Dương đột nhiên dừng, cậu quay đầu nhìn xéo Diệp Lãng, sau một lúc lâu, phát ra một tiếng cười khẩy từ xoang mũi, “Hừ.”



Cái này thực sự đã chọc điên Diệp Lãng, hắn không nói gì túm lấy đối phương, ấn xuống dưới thân, dùng tay cởi quần Lăng Dương, nửa người dưới đã ngẩng phân nửa của Lăng Dương bại lộ trong không khí.



Diệp Lãng từ trên nhìn xuống ‘thằng nhỏ’, cau mày, nửa ngày không động đậy.



Lăng Dương thở dài, kéo tay đối phương đặt lên trên.



“Dùng tay là được rồi.”



Cảm thụ khuấy động gượng gạo của đối phương, Lăng Dương cay đắng nghĩ trong lòng, quá trình bẻ cong trai thẳng cứ như một mình xông pha phó bản H 25 người ấy…



Cũng may đây là tay của người mình thích, dưới tác dụng an ủi về mặt tâm lý, Lăng Dương nhanh chóng bắn ra.



Diệp Lãng nhìn tinh hoa trong lòng bàn tay, ngẩn người.



Lăng Dương lấy khăn giấy đang muốn lau sạch cho Diệp Lãng thì Diệp Lãng bỗng rụt tay lại, hỏi, “Mùi vị thế nào?”



Lăng Dương cười gian, “Anh nếm thử chẳng phải sẽ biết sao.”



Diệp Lãng sầm mặt, giơ tay bôi hết chất lỏng lên mặt Lăng Dương.



“Mụ nó!” Lăng Dương phát điên.



“Lần sau không buông tha em đơn giản như vậy.” Diệp Lãng nghiêm mặt nói.



“Đờ, anh còn có lần sau?”



“Lần sau sẽ làm em đến bắn.” Diệp Lãng nhướng mày, nói với vẻ mặt “Em dám nói không có lần sau thử xem”.



Lăng Dương thật vất vả thu dọn sạch sẽ cho cả hai, Diệp Lãng lại lên tiếng, “Đói bụng, có gì ăn không?”



Lăng Dương ngẫm nghĩ, “Chỉ có mì gói.”



“Chẳng lẽ nhà em không có lấy mì sợi?” Diệp Lãng bất mãn.



Lăng Dương hất cằm về phía phòng Từ Hiền, “Thứ hàng cao cấp này anh phải sang hỏi phòng kế bên.”



“Quên đi, mì gói thì mì gói vậy.”



Lăng Dương ngồi trên giường nhìn chằm chằm Diệp Lãng một hồi, đối phương trước sau lười biếng dựa vào đầu giường.



“Nhìn cái gì, đi úp mì.” Diệp Lãng đưa chân đạp Lăng Dương một cú.



“Là anh muốn ăn, sao em phải đi?”



“Anh vừa mới vận động, mệt chết được, mà xuống bếp vốn là công việc của phụ nữ.”



“Em là con trai!” Lăng Dương phẫn nộ.



“Xuống bếp vốn là công việc của bà xã.” Diệp Lãng lại đổi cách nói khác.



Lăng Dương tức đến nghiến răng, cuối cùng đành phải đứng lên đi úp mì.



Mà nói tới thì mì này vẫn là thùng mì mua từ lúc chuyển nhà, không biết đã quá ‘đát’ chưa nhỉ?



Rồi Lăng Dương lại nghĩ đến cái dáng đạo mạo của Diệp Lãng, trong bụng ước gì nó quá ‘đát’.



Ngửi được mùi mì làm Lăng Dương cũng hơi đói bụng, lục lọi tủ lạnh, không ngờ có cà rốt, cậu cầm một cây đi rửa sạch bắt đầu gọt vỏ.



Lăng Dương lớn bằng ngần này nhưng số lần xuống bếp chỉ đếm trên một bàn tay, ngay cả cà rốt cũng không gọt khá khẩm được xíu nào. Hồi xưa đi học luôn có người mỗi ngày gọt cà rốt cho cậu mang tới trường, ban đầu cậu rất không thích ăn nhưng đối phương cứ mãi ép cậu, dần dà ăn nhiều cũng thích luôn.



Lăng Dương bưng mì đã úp xong cùng cà rốt gọt như bị dê gặm vào trong phòng, Diệp Lãng thấy bèn hỏi, “Đây là gì?”



“Cà rốt, đừng nói anh chưa từng thấy qua.”



“Ý anh là em lấy cà rốt sống làm chi?”



“Ăn chứ làm chi,” Lăng Dương cắn một cái, “Ngon lắm á.”



Diệp Lãng nhìn cậu một cách nghi ngờ, giống như đang nói thứ này dành cho người ăn hả?



“Thực sự rất ngon, vừa ngọt vừa giòn, không tin anh ăn thử một cái.”



Lăng Dương đưa cà rốt tới, Diệp Lãng cắn một cái từ tay cậu, cau mày nhai nửa ngày, cuối cùng nói, “Khó ăn.”



Lăng Dương bĩu môi, “Đây là đồ bổ, giúp sáng mắt.”



Diệp Lãng đưa ra kết luận, “Em quả nhiên thích mấy thứ hình gậy.”



“…” Lăng Dương nhìn chằm chằm cà rốt trong tay, bỗng nhiên mất hết khẩu vị.



Trên giường Dạ Lang dưới giường Diệp Lãng, mãi cho tới hôm nay Lăng Dương mới nhận rõ bản chất của đối phương, nhưng có phải đã quá trễ rồi không?