Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 63 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Diễn đàn chính thức của “Hồn Đạm OL” box bát quái giang hồ



Tiêu đề: hợp server rồi, bàn một tí về các đại thần nổi tiếng ngày xưa của Đại Sơn phần một —— Bạch Thiếu Đường



Người gửi: Bách Hiểu Sinh (đây là 1 nhân vật trong Đa tình kiếm khách, vô tình kiếm, người như tên, cái gì cũng biết, mấy bạn hay chơi game kiếm hiệp sẽ thường thấy NPC này là NPC tổ chức mấy cuộc thi vấn đáp)



Nội dung: ai nấy đều biết, Đại Sơn là một trong mười sáu server được mở từ thời “Hồn Đạm OL” Open Beta, là một trong những server hàng đầu có thâm niên nhất, đại thần lênh láng, tuy giờ đã xuống dốc, nhưng vẫn còn rất nhiều người chơi cũ thuộc tên của họ như lòng bàn tay, hôm nay Tiểu Sinh sẽ bàn một chút về các đại thần nổi tiếng của server Đại Sơn.



Bạch Thiếu Đường



Pháp sư hệ phong tức (tức: hơi thở), bang chủ Viện Tâm Thần Hai ○ Một, nickname: Bạch Thiếu, viện trưởng



Người này khá là thần bí, thời gian login không nhiều, thường hay xuất quỷ nhập thần. Game thủ thuần PVP, thủ pháp PK rất quỷ dị, từng có người hình dung hắn như này: nghề nghiệp là pháp sư, cách chạy giống ảnh võ, liều mạng như chiến sĩ, nhưng lại sống dai như tế ti. Hắn còn có một sở thích mà người người đều biết, ấy là bất luận trang bị gì cũng phải dùng thuốc nhuộm nhuộm thành màu trắng mới mặc, hơn nữa còn thích mang theo bên mình một con thỏ con trắng bóc không phải sủng vật dành cho chiến đấu.



Trên giang hồ có rất nhiều lời đồn về Bạch Thiếu Đường, công trạng lớn nhất của hắn hẳn là sáng lập ra Viện Tâm Thần Hai ○ Một, thu hút những kẻ điên khùng biến thái trứ danh của Đại Sơn gia nhập, tập hợp một bầy quái vật vô tổ chức vô kỷ luật thành một đoàn thể bất lương có tổ chức vô kỷ luật (=_,=), trong server, làm hết chuyện tốt, làm sạch chuyện xấu, tổng kết lại, người của viện tâm thần cho dù làm gì cũng dựa theo tính tình, game thủ Lâm Sơn nếu gặp phải người thuộc viện ấy, ngàn vạn lần đừng nỗ lực phân phải trái với họ, bởi vì bọn họ chính là lý lẽ…







——————————————————————————-



Ngày hợp server cuối cùng đã tới, game thủ Đại Sơn thực chờ mong ngày này, bởi vì server cũ đã đìu hiu khá lâu, người chơi mới không ai chọn vào server cũ để phát triển, còn người chơi cũ thì lại lục tục AFK, bọn họ thực sự cần được bơm máu mới. Sau khi biết được tin tức hợp server, có không ít game thủ cũ đã rời đi lại lục tục trở về, hy vọng có thể tái thi triển thân thủ trong game.



So với game thủ của Đại Sơn thì game thủ của Lâm Sơn rất không yên lòng, bởi vì server cũ đại thần lai láng khắp nơi, tùy tiện đi một bước cũng có thể đá phải nhân vật nổi tiếng toàn server. Những người này không phải ai cũng nổi danh chính diện mà có cả người nổi danh bằng hình tượng phản diện: có người chuyên môn ngồi không giết acc nhỏ, số acc nhỏ bị giết cộng lại có thể vòng quanh Trái Đất ba vòng; có người chuyên môn ngồi không giết nhân yêu, thậm chí còn vì giết nhân yêu quá nhiều mà bị công ty chế tác làm thành BOSS trong phó bản.



Vừa vặn thay những người này còn ở cùng một bang hội, bang hội này ở server cũ được xưng là “Bang hội không thể nhắc tên”, “Nói ra sẽ đen tay suốt một tuần”, “Muốn cái gì không ra cái ấy, ra rồi cũng sẽ bị NINJA” (bị chỉa), tất cả mọi người đều ngầm hiểu mà gọi các thành viên trong bang đó là “Người thuộc viện ấy”.



Còn chưa hợp server, trên diễn đàn đã có người chơi server cũ tốt bụng thông báo cho người chơi server mới:



Gặp được người trong viện ấy phải đi đường vòng;



Nếu vòng không được thì cứ thuận theo bọn họ đi;



Ngàn vạn lần đừng nỗ lực nói lý với người trong viện ấy.



Ngày hợp server đầu tiên, server Tân Lâm Sơn chật ních, thời điểm Lăng Dương login không ngờ phải xếp hàng, tình huống này chưa từng phát sinh kể từ sau khi Open Beta.



Thật vất vả xếp hàng vào được rồi, lại phát hiện bên trong người đông nghìn nghịt, độ trễ biến đỏ rực (độ trễ gọi là ping là cái chấm tròn trên góc phải, có 3 màu xanh cam đỏ, xanh là mượt mà đỏ là rất lag), hình ảnh gần như bất động, chưa được một chốc đã hiển thị ngắt kết nối với server.



Lăng Dương ngẫm nghĩ, quyết định không login tìm ngược thì hơn, đơn giản tắt máy đi ra ngoài chơi.



Thời điểm Lăng Dương login lần hai là sáu giờ sáng ngày hợp server thứ hai, để rời được giường vào lúc này, cậu còn đặc biệt đặt đồng hồ báo thức. Thế nhưng rốt cuộc Lăng Dương vẫn ngủ say như chết, sau cùng là đồng hồ báo thức gọi tỉnh Diệp Lãng, Diệp Lãng lại gọi tỉnh Lăng Dương, đồng hồ báo thức coi như cũng gián tiếp phát huy tác dụng.



“Em dậy sớm như vậy làm gì?”



“He he, không cho anh biết, em muốn cho anh một kinh hỉ, không cho anh nhìn lén,” Lăng Dương kỳ thật không có ý định rời giường mà vẫn nằm ườn ra đấy dùng laptop của Diệp Lãng đăng nhập vào game, không phải vào acc Linh Đang Nhi, càng không phải Lạc Minh Ảnh.




“Bảo thạch cấp bảy không phải hàng không bán sao? Tôi nhớ cuộc thi PK năm ngoái có phát vài viên, người này lấy từ đâu ra vậy, sao có tới hai viên lận?”



“Căn bản chưa thấy qua cái tên này, không phải hàng trộm chứ hở?”



“Mấy người là server cũ phải không, Dạ Lang là đại gia nổi tiếng của server mới, đoán chừng là mua rồi.”



“Đùa hả, loại bảo thạch tuyệt chủng này căn bản có tiền cũng mua không được, hồi trước bang chủ bọn tôi ra một ngàn đồng mua một viên màu cam đối phương cũng không bán, huống chi viên hắn mang còn là đen và tím, hai màu chỉ có quán quân và á quân được thưởng.”



“Người chơi server cũ đừng ngu si nữa, đừng tưởng chỉ có mấy người mới có cao thủ PK, đừng quên quán quân 2V2 là thuộc Lâm Sơn, còn là bang chủ Kiếm Tình, bang chủ đem phần thưởng của mình cho MT của bang không được sao?”



“Người chơi server mới mới ngu si, loại bảo thạch này mỗi viên đều gắn chặt với từng người, tụi mày nói màu đen là bang chủ bọn nó cho, vậy còn màu tím? Bảo thạch màu tím trên mũ giáp, tổng cộng chỉ có ba viên, đều ở server cũ, lúc này mới hợp server được một ngày, nó kiếm đâu ra?”



Một viên bảo thạch tức thì khơi mào một trận chiến nước bọt giữa game thủ server mới cũ, mắt thấy chiến hỏa sắp leo thang thì bỗng dưng có một đám người từ trên trời rơi xuống, bao vây Dạ Lang, nhất quyết đòi Dạ Lang cho bọn họ một lời công bằng.



“Mày trộm hòn đá của bang chủ bọn tao.” Người dẫn đầu đi tới, nói.



【 trước mặt 】 Dạ Lang: Hòn đá của bang chủ mấy người?



“Bảo thạch màu tím cấp bảy trên mũ giáp, ở Đại Sơn chỉ có ba viên, có hai viên đã sớm mất tích, còn một viên là nguyên chủ nhân đưa tặng bang chủ bọn tao, mấy hôm trước bang chủ bọn tao bị hack acc, trùng hợp mày lại có, kết luận không phải đã rõ rồi? Mày hoặc là hack, hoặc là mua tang vật, hy vọng mày có thể tự giác trả lại!”



Diệp Lãng quay đầu nhìn Lăng Dương, vẻ mặt đối phương rất thản nhiên, vì thế hắn xoay lại đánh chữ nói:



【 trước mặt 】 Dạ Lang: xin lỗi, đây không phải tang vật, là quà bạn bè tặng.



“Buồn cười, bạn bè gì lợi hại thế? Có thể kéo ra cho bọn tao ngắm một cái không?”



【 trước mặt 】 Dạ Lang: nói chuyện lịch sự một chút.



Trong đó có một người nói, “Phó bang chủ, khách sáo với trộm cắp làm gì, mở đỏ giết nó vài lần là ngoan ngoãn ngay thôi.”



Lại có người nói, “Không trả đá thì đừng trách bọn tao làm cho mày không chơi được ở server này nữa.”



【 trước mặt 】 Dạ Lang: ha ha.



Dạ Lang vừa nói ra hai chữ “ha ha” thì bọn đối diện đã mở đỏ tập thể, trong nháy mắt các loại kỹ năng liền đập về phía Dạ Lang, Dạ Lang dù có phòng cao máu dày đến đâu, cũng không chịu được nhiều người tấn công cùng lúc như vậy, cây máu chạm đáy ngay tắp lự.



Nói thì chậm, xảy ra thì nhanh, chỉ thấy một bóng người vận khinh công bay tới, tại không trung xoạt xoạt vài cái bơm đầy cây máu của Dạ Lang, sau đó xông vào đám người, lượn một vòng cạnh mỗi người, quyền trượng vung lên, trên mặt đất nở ra hoa tươi đỏ như máu, đây là kỹ năng bem chung cực của tế ti tự nhiên —— Vạn Vật Điêu Linh.



Quần chúng vừa nhìn thấy tên của người này thì sững sờ tập thể, người không biết nhìn vào còn tưởng rằng từ đâu nhảy ra một cao thủ võ lâm điểm huyệt cả bọn rồi chứ.



Người này sau khi xoay một vòng giữa đám đông, liền lăng không nhảy ra sau, rơi xuống ngay bên cạnh Dạ Lang, sóng vai mà đứng.



【 trước mặt 】 Tiểu Linh Dương: bảo thạch của hắn là tôi đưa, ai có ý kiến?