Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 72 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Dã Lang đen tối làm hằng ngày



Cộng đồng Đế Quốc Sói Hoang, box vớ trắng



Chủ lầu: ha ha, tôi đây, tôi là người gửi bài nói sẽ come out với BF hôm qua, cám ơn phản hồi của mọi người, tôi đã nhận được dũng khí từ mọi người, tôi có thể cảm nhận sự kỳ vọng mọi người ký thác vào tôi.



Nhưng thật xin lỗi, tôi định trước sẽ làm mọi người thất vọng rồi.



Tôi và BF yêu nhau ba năm, ban đầu là tôi chủ động theo đuổi anh, nhưng về sau khi hai đứa ở bên nhau, anh đối xử với tôi rất tốt, quả thực coi tôi như trân bảo trong lòng bàn tay.



Ai cũng nói trong giới G không có lâu dài, nhưng tôi không đồng ý, tôi đã cho rằng tôi và BF có thể mãi mãi bên nhau, thiên trường địa cửu.



Cách đây không lâu tôi sinh bệnh, sốt cao, anh ở bên tôi canh chừng ba ngày ba đêm không ngủ nghỉ, điều này khiến tôi nhận ra, người này là thực lòng đối đãi mình, anh ấy có thể nhận mình, có thể bao dung tất cả về mình, nó giúp tôi có can đảm thẳng thắn triệt để với anh, giữa hai chúng tôi không còn ngăn cách, không còn bí mật.



Vì vậy tôi đã nói, nói tất cả, vì giờ khắc này, tôi đã chuẩn bị rất lâu, các sách vở, tư liệu, cả lời trình bày phát ra tự tận phế phủ, tất cả chỉ để anh có thể chấp nhận tôi, để anh biết rằng trên thế giới này còn có loại người như tôi.



Nhưng mà…



Tôi không thể nào quên, sắc mặt tái mét của anh sau khi nghe tất cả, sự im lặng chết chóc, sau đó là hai chữ, biến thái, hai chữ này, một chữ đâm vào tâm nhĩ trái của tôi, một chữ đâm vào tâm thất phải của tôi, hoàn toàn phán tôi tử hình.



Sau khi anh rời đi, hai chữ này lặp đi lặp lại từng giây trong đầu, tựa như có người ác ý nhấn nút REPLAY, vĩnh viễn không dứt.



Tôi trời sinh là GAY, bắt đầu từ lúc dậy thì ánh mắt chỉ luôn dõi theo người cùng giới, tôi thích mùi vị dương quang tràn đầy sức sống của nam sinh, tôi nhìn thấy vớ thuyền màu trắng ẩn hiện nơi cổ giày của nam sinh trên sân vận động, trong trẻo như vậy, thánh khiết như vậy, sẽ không khống chế được bản thân, đây là bản năng trời sinh của tôi, đã khắc vào tận trong linh hồn, tôi vô phương thoát khỏi, chỉ có thể chọn chấp nhận.



Thân là một đồng chí, tôi cũng giống như những đồng chí khác, trải qua thầm mến, trải qua thổ lộ thất bại, trong lòng cũng có một người anh em thẳng mà mình vĩnh viễn không thể đụng vào, những thứ này tôi đều vượt qua được, rồi đến cuối cùng cũng tìm được hạnh phúc của mình.



Mỗi một ngày ở bên anh, tôi rất vui vẻ. Tôi là một người giữ mình trong sạch, chung thủy với BF của mình, chưa bao giờ xằng bậy ở bên ngoài, đối với thứ ham mê khác với thường nhân này, tôi chỉ có thể ẩn nhẫn, ẩn nhẫn, rồi ẩn nhẫn, sợ sẽ bị anh phát hiện chân tướng.



Nhưng thời gian càng lâu, thứ cảm giác bị đè nén này càng nặng, càng khó mà thừa nhận, dần dà, mỗi một ngày, tôi đều sống thật cẩn thật như đang đi trên băng mỏng.



Thỉnh thoảng tôi sẽ nghĩ, nếu tôi đã đi trên con đường đồng tính không lối về này rồi, tại sao tôi còn phải đi trên con đường hẹp càng đi càng chật này…



Rõ ràng tôi có một BF yêu tôi như vậy, vì sao tôi vẫn không cam tâm, còn tham lam, vọng tưởng anh sẽ chấp nhận được cái tôi đê tiện này, một cái tôi đến mình cũng xem thường… Đây là trừng phạt của ông trời dành cho tôi, tôi không thể trách bất kỳ ai, đều là lỗi của tôi, tôi không nên hi vọng quá xa vời.



Cám ơn các bạn ở Đế Quốc, đến nơi đây, quen biết mọi người, là chuyện vinh hạnh nhất trong cuộc đời tôi.



Mọi người đã giúp tôi cảm thấy trên thế giới này tôi không hề cô đơn, tôi không chỉ một mình.



Xưa kia, các bạn cùng tôi đi qua từng ngày một, những ngày tháng sau này, xin tha thứ tôi không thể tiếp tục đi cùng các bạn…



Nếu có kiếp sau, tôi hi vọng mình sẽ là một người bình thường, một người có thể sống dưới ánh mặt trời, nếu tôi là nữ, sẽ có một người bạn trai yêu tôi thương tôi, nếu tôi là nam, sẽ cùng người trong lòng bước vào ngôi đền hôn nhân, dưới gối có một trai một gái, con cháu đầy đàn.



“Nhớ nụ cười của anh, nhớ áo khoác của anh, nhớ tất trắng của anh, và hương vị trên người anh…”



Hóa ra tình yêu xinh đẹp như vậy chỉ có thể tồn tại trong ca từ.



Ở bên kia thế giới, liệu có tiếng ca êm tai như vậy không?



——————————————————————————-



Lời FOX nói trên kênh công cộng cũng bị Từ Hiền nhìn thấy, cậu thầm chọt Diệp Lãng.



【 nói chuyện riêng 】 Hoa Mãn Lâu: chuyện gì đây?



【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: gã là Hồ Lê.



【 nói chuyện riêng 】 Hoa Mãn Lâu: Hồ Lê ca hát á? Hóa ra anh ta cũng chơi trò này?



【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: tớ cũng vừa mới biết.



【 nói chuyện riêng 】 Hoa Mãn Lâu: vậy còn Dương Dương là sao?



Người của LM đi hết rồi, Tiểu Linh Dương vẫn ở đây vừa nhảy vừa la, nhìn vào biết ngay là đang khó chịu.



【 nói chuyện riêng 】 Dạ Lang: nó lại đang ở đó tự chế tạo tình địch giả tưởng cho mình ấy mà.



Lần trước là Linh Đang Nhi, lần này là Hồ Lê, không thể không thừa nhận sức tưởng tượng của Lăng Dương thực phong phú.


Mặc dù là cuối tuần, nhưng có không ít người tăng ca, nhìn thấy Diệp Lãng đều thân thiết chào hỏi. Diệp Lãng đi lên lầu hai đến chỗ ngồi của mình trong phòng làm việc chung, lấy ra bút ghi âm trong túi áo, bắt đầu cẩn thận quan sát.



Đây là riêng tư của người khác, có nên nghe không đây?



Hắn do dự nửa ngày, trước mắt thủy chung hiện lên vẻ mặt của Hồ Lê khi hỏi hắn có thấy cây bút đâu không, tựa hồ ở trong này có một bí mật to bằng trời, tuyệt đối không thể cho Diệp Lãng phát hiện.



Suy tính thiệt lâu, Diệp Lãng vẫn quyết định cầm tai nghe.



Trong bút ghi âm không có gì nhiều, ngoại trừ đoạn ghi âm Hồ Lê vừa cho Diệp Lãng nghe thì chỉ có ba đoạn acappella, giai điệu rất xa lạ, tựa hồ là tự sáng tác.



Không thể không thừa nhận, Hồ Lê rất có thiên phú về mặt ca hát, nếu không công ty đã không bỏ ra nhiều sức lực đi khảo sát gã như vậy, song công ty Diệp Lãng ở trong ngành cũng rất có thực lực, ngay cả trình độ như Ngô Quan Phong mà cũng lăng-xê được lên top, đó cũng là nguyên nhân Hồ Lê luôn tranh thủ ký hợp đồng với bọn họ.



Nghe từ đầu tới đuôi nội dung trong bút ghi âm, Diệp Lãng không phát hiện có nội dung gì đáng che giấu, nếu nói là đoạn ghi âm kia thì Diệp Lãng đã nghe rồi, đối phương không cần khẩn trương như vậy, nếu như là mấy bài hát… chẳng lẽ sợ bị lấy trộm?



Diệp Lãng cầm bút ghi âm cẩn thận đánh giá trước sau, không nghĩ ra điểm đáng ngờ.



Đồng sự phụ trách mảng truyền thông trong công ty, Tiểu Lưu, đi ngang qua bàn Diệp Lãng, thấy Diệp Lãng đang nghiên cứu cây bút trong tay, nói chen vào, “Ý, thiếu gia, cậu cũng dùng loại bút này hả? Tôi cũng có một cây nè.”



Diệp Lãng quay đầu nhìn anh, “Đây không phải của tôi, loại bút này rất thông dụng?”



“Đúng vậy,” Tiểu Lưu đi tới, “Kiểu này rất kinh tế, không ít người trong ngành đều dùng nó.”



Tiểu Lưu còn tưởng bản thân Diệp Lãng muốn mua, vì thế bắt đầu quảng cáo thao thao bất tuyệt, “Kiểu bút này có hai ưu điểm, một là hiệu quả thu âm rất tốt, dù nói chuyện nhỏ giọng cũng có thể thu rất rõ ràng.”



Diệp Lãng nhớ tới đoạn ghi âm, đúng thật.



“Thứ hai là nó có một nút mã hóa, ghi âm mà không muốn bị người khác nghe thì chỉ cần khóa là được.”



“Mã hóa?”



“Đúng vậy, cậu cũng biết làm trong ngành ta, thường sẽ có chút tin cơ mật không muốn ai biết, bút ghi âm có chức năng mã hóa rất tiện.”



Ra là vậy.



“Vậy làm sao giải?”



“Cái này phải hỏi mật mã từ người mã hóa.”



“Nếu đối phương quên mật mã thì sao? Còn cách gì khác không?”



Tiểu Lưu gãi đầu, “Thật ra thì không phải không có, có chuyên gia chuyên phá mã những thiết bị này, nhưng nếu phá giải sẽ tốn chút thời gian.”



“Anh quen?”



“Coi như quen.”



Diệp Lãng giao bút cho anh, “Giúp tôi đi.”



“Ừ, không thành vấn đề,” Tiểu Lưu tiếp nhận mà không hỏi lai lịch cây bút, làm nghề bọn họ, tùy mặt gửi lời là quan trọng nhất, tuy tiểu bối nhà họ Diệp bình đẳng với bọn họ trong công tác, bình thường có thể hoà đồng với nhau, đùa giỡn lẫn nhau, nhưng lúc mấu chốt, anh vẫn phân biệt được ai là cậu chủ.



“Phải mất ít ngày mới xong.”



“Tốt, cám ơn anh.”



Sau khi Tiểu Lưu cầm bút ghi âm rời đi, Diệp Lãng ngồi tại chỗ, nhắm mắt lại, bên tai vang lên giọng nói của Lăng Dương.



—— tớ biết cậu đã thành thân với cô ấy trong game, nhưng có mấy lời, tớ phải nói ra, nếu không tớ sợ mình sẽ nghẹn chết.



—— chúng ta quen nhau mười sáu năm, mười sáu năm nay, cậu vẫn coi tớ là anh em thân thiết.



——  xin lỗi đã lừa cậu lâu như vậy, nhưng, từ rất lâu rồi, tình cảm tớ đối với cậu không chỉ là anh em…



—— Hổ à, tớ thích cậu, không phải thích như anh em, mà là một loại thích khác, cậu hiểu không?



__________________________________



giày Dr. Martens