Cám Ơn Em Vẫn Cười

Chương 73 :

Ngày đăng: 07:11 19/04/20


Mạch Mông thành đối đầu đỉnh cao



“Báo chiều Hồ Sóc” trang xã hội



(Tin trang) Hôm qua trong thành phố có một chàng thanh niên một mình mở khí than tự sát trong nhà, may được bạn thuê chung nhà trở về phát hiện, đưa tới bệnh viện trực thuộc đại học Yên Sơn cấp cứu, hiện bệnh nhân đang trong tình trạng hôn mê, còn chưa qua cơn nguy kịch. Theo như được biết, người thanh niên này trước khi tự sát đã để lại di thư trên mạng, hôm ấy trung tâm báo nguy 110 đã nhận được rất nhiều cú điện thoại báo nguy của các bạn net, nhưng đều vì khuyết thiếu thông tin thật mà vô phương xuất trận…



“Báo chiều Hồ Sóc” trang giải trí



(Tin trang) Ca sĩ thần tượng trường học đang lên Hồ Lê, hôm qua gặp phải cướp ở cửa Diệp Thị Giải Trí, may có người qua đường ra tay giúp đỡ, ăn cướp hiện đã bị công an bắt giữ. Hiện giờ tin tức có liên quan đến việc Hồ Lê ký hợp đồng đang rất nóng bỏng, nghe đồn có biết bao công ty quản lý đang chìa cành ô-liu (cành ô-liu tượng trưng cho hòa bình, chìa cành ô-liu có thể hiểu là chìa bàn tay hữu nghị) cho anh, lần này Hồ Lê xuất hiện ở gần Diệp Thị Giải Trí, liệu có phải anh đang định gia nhập Diệp thị không? Từ hình ảnh chụp được bởi di động của người qua đường, cậu chủ Diệp thị cũng có mặt ở hiện trường vụ cướp, theo nguồn tin của một người biết chuyện thì trước đó hai người đã gặp nhau tại một quán cà phê phụ cận, mối quan hệ trong này không khỏi khiến người ta suy nghĩ nhiều…



——————————————————————————-



Hồ Lê nổi giận đùng đùng đi trở về, khi đi ngang qua một ngõ nhỏ, bỗng có người nhảy từ trong ra, làm gã giựt bắn mình.



Sau khi nhìn kỹ chân diện mục người tới, gã vốn đang bực thì nay còn bực hơn, “Sao lại là mày!”



“Gần đây kinh tế hơi eo hẹp, muốn hỏi mượn anh ít tiền,” Kẻ thần bí mặc dù ngoài miệng nói là mượn, nhưng giọng điệu không nghe ra chút lịch sự nào.



Hồ Lê cảnh giác nhìn chung quanh một lượt, không có người, mới hạ giọng, “Không phải mới đưa cho mày mấy hôm trước sao?”



“Đường tiền tài hồi trước của tôi bị cắt rồi, giờ chỉ có thể dựa vào anh ăn cơm.”



“Tao không có tiền,” Hồ Lê lạnh lùng từ chối.



Gã kia chuyển đề tài, “Nghe bảo gần đây anh phất lắm? Bận rộn kí hợp đồng đúng không, cứ cách hôm lại thấy anh trên trang giải trí.”



Hồ Lê căm hận nhìn gã nửa ngày, cuối cùng lấy bóp ra, rút hết tiền trong bóp vứt vào mặt gã, “Xéo! Đừng đến phiền tao nữa!”



Hồ Lê về đến phòng luyện tập, nghĩ đến chuyện gặp phải hôm nay, càng nghĩ càng tức giận, mất tiền là chuyện nhỏ nhưng cây bút ghi âm kia đến giờ không rõ nơi đâu, lỡ như bị Diệp Lãng phát hiện…



Hễ gã phát cáu thì chỉ muốn phá đồ đạc, mặc kệ là cái gì cứ đến chân là đá. Thân Mã vừa vào cửa đã thấy Hồ Lê đang nổi điên, “Má, trống của tao!”



Thân Mã vội vàng chạy tới cản Hồ Lê, đáng tiếc đã quá muộn, lớp da của chiếc trống bass đã bị đá rách.



“Mày…” Thân Mã thấy bộ dáng của Hồ Lê, trong lòng đã đoán được tám chín phần, “Thằng kia lại đến tống tiền mày?”



Hồ Lê không nói gì, Thân Mã biết mình đã đoán trúng, “Hay tao giúp mày cho nó một trận?”



Hồ Lê nheo mắt lại, tựa hồ đang nghiêm túc cân nhắc đề nghị của Thân Mã.



Thân Mã đi tới quàng vai Hồ Lê, rất ra dáng ông anh tri kỷ, “Tin tao đi, không vấn đề, mày coi Tiểu Linh Dương kìa, không phải cũng bị sửa cho ngoan hiền dễ bảo, không dám hó hé một câu sao? Cứ yên tâm giao cho tao, ha?”


【 trước mặt 】 Thân Mã: dù mày có mang tám con bảo bảo cũng không được gì!



【 trước mặt 】 Thân Mã: muốn đổi thì đổi nhanh đi! Thừa dịp ông mày còn kiên nhẫn đùa với mày!



【 trước mặt 】 Nương Tử, Đêm Xuân Khổ Đoản: ờ ờ, ông chờ một chút, để tôi tìm đã.



【 trước mặt 】 Thân Mã: đệch…



Tiểu Bạch yên lặng nửa ngày, tựa hồ thực đang tìm cách đổi bảo bảo như nào, đám đông đứng xem dưới tường thành lại nhịn không được giễu cợt một phen, khờ gì mà khờ dữ vậy, trình độ như này mà cũng dám ra khoe khoang?



Tiểu Bạch rốt cuộc tìm được kỹ năng triệu hồi thú cưng, con lừa bên người dần trong suốt, ngoan ngoãn trở lại cột thú vật.



Cậu lại huýt sáo một tiếng, một con sư tử xuất hiện trong tầm mắt công chúng, cả người sư tử trắng như tuyết nhưng lông bờm lại mang sắc đỏ thẫm, bốc cháy hừng hực như lửa.



Quần chúng đứng xem thộn cả mặt.



“Là băng hỏa sư vương!”



“Băng hỏa sư vương trên đỉnh Côn Lôn!”



“Sư vương này là quái ngân anh (quái ngân anh là quái có avatar màu bạc, trên quái tinh anh, dưới quái kim anh), một tuần mới ra một con, hơn nữa xác suất trúng bẫy (khi bắt thú sẽ xuất hiện một thanh thời gian, trong quá trình bắt sẽ có xác suất thú giựt dây chạy mất, quái càng cao càng khó bắt) cực kỳ thấp, có biết bao cung thủ cắm chốt ở đó mấy tháng cũng không bắt được, làm sao thằng này có??!”



Lăng Dương cũng không thể tin vào mắt mình, “Nó nó nó, nó làm sao có được sư vương? Nó không phải tay mơ à?”



“Có lẽ khi nó mua acc đã có rồi?” Diệp Lãng suy đoán.



“Không thể nào, nếu có từ khi ấy thì sao hồi trước không lấy ra dùng?”



“Hoặc là nó không biết giá trị của sư vương, hoặc là…”



Lăng Dương thấy Diệp Lãng úp úp mở mở, bèn thúc giục, “Hoặc là thế nào?”



“Giống em, đụng xe gãy tay.”



“… Ông xã~~~”



“Còn một khả năng thứ ba, là chúng ta đều bị nó giỡn, người này từ đầu tới đuôi, đều là giả heo ăn thịt hổ.”



Tiểu Bạch nhấc tay phải, trên đầu Thân Mã liền xuất hiện ký hiệu mũi tên màu đỏ của thợ săn (chính là làm dấu từng đc nhắc trong chương 65), băng hỏa sư vương tựa hồ cảm ứng được tiếng gọi của chủ nhân, khom người gầm thét với Thân Mã, bày ra tư thế chiến đấu.



【 trước mặt 】 Nương Tử, Đêm Xuân Khổ Đoản: lên đi.