Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi

Chương 3 : Giặt áo chiều hè

Ngày đăng: 19:21 19/04/20


Từ trước khi quyết định dọn về sống cùng nhau, tôi vẫn thường hay sang nhà Minh, giúp anh dọn dẹp. tôi không phải là kiểu người của gia đình giỏi nội trợ. Những bữa cơm tôi nấu, thường không quá dở nhưng cũng chỉ ở mức trung bình. Minh nói, em chỉ có giặt quần áo cho anh là giỏi thôi.



Tôi chưa từng bao giờ giặt giũ. Từ hồi còn nhỏ, mẹ cưng bàn tay tôi nên tuyệt nhiên không để tôi đụng đến việc này. Với những người yêu trước, tôi cũng chưa từng có ý định giặt đồ cho họ. Chúng tôi chỉ biết có yêu nhau, đi ăn, đi chơi cùng nhau, thi thoảng mới nấu vài bữa cơm cuối tuần.



Nhưng Minh thì khác, anh thích ở nhà với tôi hơn ra ngoài. Một buổi chiều mùa hè, khi đang nằm trên giường đọc sách, thấy Minh loay hoay tìm một chiếc áo sơ mi trắng phẳng phiu để đi gặp khách hàng gấp, tôi bỗng nhiên thấy mình cần làm công việc đó. "Anh à, mỗi tuần em sẽ giặt áo cho anh hai lần." Minh ngạc nhiên: "Em nghiêm túc đấy chứ?" "Thật, sao anh lại có vẻ hoài nghi?" "Vì anh nghĩ em không thích giặt giũ. mà từ trước đến giờ, cũng chưa có ai giặt giũ cho anh ngoài mẹ." "Thế thì em sẽ là người đầu tiền."



Tôi bắt đầu thực hiện lời đã nói, không mất khó khăn dù chưa làm bao giờ. Tôi làm Copywriter tự do nên giờ giấc không bó buộc, chỉ cần có mặt đúng giờ ở các buổi họp là được. Một tuần hai lần vào thứ tư và thứ bảy, tôi đi về sớm, sang nhà Minh, mang mấy cái chậu ra khoảng sân vườn be bé của anh để ngồi giặt. Chỉ có dăm ba cái áo sơ mi, vài cái quần tây, ngâm một chút, đi nghe hết một CD nhạc, rồi ra vò nhẹ và phơi. Khi giặc áo cho Minh, tôi hay nghĩ tới những khi anh mặc chúng, phẳng phiu thơm tho lòng thấy rộn vui.



Dịp cuối tuần, Minh hay ngồi gần, ngắm nghía tôi giặt đồ. Có lần, anh đi từ nhà ra và gọi: "Này em!", tôi ngước lên và anh chụp vội một tấm hình rửa đen trắng để nơi góc bàn làm việc. tôi cằn nhằn: "Trời ơi, lúc này là lúc em xấu nhất mà anh chụp cái gì?" Minh cười toe: "Không, anh vẫn thấy em đẹp vô cùng." Tôi bĩu môi: "Anh thì chỉ giỏi nịnh!" Sau đó ít lâu, tôi dọn về ở cùng anh.



Nhưng nhiều hôm, giặt xong rồi, tôi lại ngồi yên ở góc vườn đó, ngắm những chiếc áo tinh tươm lòng lại buồn thê thiết. Tôi nhìn chúng trong vô định và tự hỏi, nếu Minh biết rằng tôi không còn khả năng sinh con nữa, thì liệu tôi còn cơ hội giặt áo cho anh nữa không?



***



Năm hai mươi tuổi, tôi có thai với Vinh, người yêu đầu tiên của mình. Hai mươi tuổi, còn quá trẻ để tôi sẵn sàng làm mẹ. Khi tôi nói với Vinh mình đã có thai, anh im lặng, rồi đứng dậy đi tới đi lui. Tôi hồi hộp chờ nghe phán quyết của anh. Nếu Vinh bảo phá đi, tôi sẽ lập tức đứng dậy bỏ về và chia tay anh. Vì tôi không tin một kẻ muốn giết con mình lại xứng đáng khiến tôi tiếp tục yêu và hy sinh quãng đời tuổi trẻ để làm vợ, làm mẹ, để cùng nhau bắt đầu một cuộc sống.



Nhưng rồi Vinh nói: "Mình phải làm sao hả em?" Lúc ấy, tôi vô cùng thất vọng về người đàn ông trước mặt. Tôi không trả lời, mỏi mệt rời khỏi nhà trọ của anh, hoàn toàn trống rỗng. Hồi cấp 3, khi còn là một Bí thư Đoàn trường năng động, tôi đã mạnh miệng phát biểu trong một chương trình về an toàn tình dục: "Khi yêu đương, người ta thường hay quên đi mọi nguyên tắc cần phải nhớ. Khi say tình, người ta lao vào nhau, vui thú. Vậy thì đến lúc hậu quả xảy ra, rại sao lại rầu rĩ, trách móc?" Để rồi, khi trải qua cảm giác yêu như điên một người, tôi dường như quên hết mọi thứ.



Đêm hôm ấy, tôi rủ vài người bạn đi bar. Dĩ nhiên, tụi nó không biết tôi có thai. Chúng tôi uống rượu và nhảy nhót điên cuồng trên những chiếc giày cao gót dến ba giờ sáng mới về. Ngay đêm hôm ấy, tôi bị đau bụng dữ dội, rồi liên tục xuất huyết. Tôi hoảng loạn gọi điện thoại cho Vinh, linh cảm điều chẳng lành. Anh đến, rồi gọi taxi chở tôi đến bệnh. Đứa trẻ không còn, nhưng đau đớn hơn, tôi không còn làm mẹ được. Đó là khoảng thời gian tồi tệ nhất giữa tôi và Vinh. Tôi nằm im trên giường, còn anh lặng lẽ đi vào ngồi cạnh, rồi lặng lẽ rời đi. Ngày nào cũng đều đặn như thế.



Sau khi tôi xuất viện thì chúng tôi cũng chia tay. Chúng tôi không ai nói gì với nhau, chỉ gặp nhau thưa dần, thưa dần cho đến khi hoàn toàn biến mất. Dù chỗ ở của hai đứa vẫn không hề thay đổi. Dù thực tâm, tôi biết Vinh vẫn còn yêu tôi, và tình cảm tôi dành cho Vinh cũng không hề thay đổi. Chỉ có điều, tôi lòng tôi giờ không còn chỗ cho những điều lãng mạn bay bổng. Chỉ còn là một nỗi xót xa không thể gọi tên, một sự bất lực và thất vọng về Vinh, về chính bản thân mình.



Hai mươi tuổi, nỗi đau đầu đời khiến tôi e dè với những tình yêu sau này. Tôi không yêu ai cho đến khi gặp Minh. Minh làm tôi tin rằng, mọi thứ đều có thể bắt đầu lại.




Sáng nay, Minh đột ngột hỏi tôi: " Em ơi, hay là năm nay mình cưới nhé. Ba mẹ anh cũng sắp về nước, sẵn tiện mình nói chuyện này luôn..." "Tùy anh thôi!" Tôi cười chiếu lệ, đầu óc xáo trộn nhiều ý nghĩ. Tôi đã sẵn sàng mọi thứ để làm một người vợ đúng nghĩ của Minh hay chưa?



***



"Em đã ngoại tình!"



Cuối cùng, tôi cũng có thể lấy hết can đảm để nói cho Minh biết. Anh run run, nhìn tôi bằng ánh mắt đau khổ: "Với ai?" Tôi nuốt nước bọt, lòng đau như cắt: " Với Vinh, người yêu cũ." Minh không hề trách mắng hay nổi cơn điên gì cả. Điều đó là tôi cảm thấy sợ hãi. Sự im lặng của Minh như bóp nghẹn con tim tôi. Thà anh giận dữ hành hạ, tôi còn thấy dễ chịu hơn...



"Em đã dọn đồ đạc trong nhà rồi. Cho dù anh có tha thứ cho em thì em cũng không thể tha thứ cho chính mình được..." Minh không nói gì, chỉ ngồi yên. Anh không nhìn tôi. Tôi cũng không đoán được anh đang nghĩ gì.



Minh đã để tôi ra đi. Anh cứ lặng im nhìn tôi như một khán giả theo dõi một nhân vật. Lúc vừa bước chân ra khỏi cửa, tim tôi thắt lại. Thôi rồi, tôi đã để mất Minh, người yêu thương mình chân thật nhất đời này. Nhưng đó là do tôi chọn lựa.



Một khoảng thời gian dài sau đó, tôi không gặp lại Minh, cũng chẳng liên lạc với Vinh. Cuộc sống của tôi đều dặn diễn ra với ngày tám tiếng ở công ty, tối lại cafe đâu đó ngồi viết lách vu vơ. Thi thoảng, tôi đi cùng với những người bạn trong công ty, còn đa phần là đi một mình.



Cuối tháng Chín, tôi nhận được tin nhắn của Minh: "Anh sắp đám cưới rồi. Cưới xong anh sẽ sang Mỹ sống cùng bố mẹ. Anh báo tin, nhưng không thể mời em đến dự. Yêu em!"



Tôi không biết phải nhắn lại điều gì, ngồi thừ ra, nước mắt cứ thế chảy dài.



***



Có những chiều mùa hè đứng trên ban công, nhìn qua nhà người phụ nữ hàng xóm, thấy cô ấy đang phơi áo, mà tôi không sao ngăn mình bớt chạnh lòng. Tôi nhớ nao lòng những buổi chiều ngồi giặt áo, dưới bóng cây hoàng lan, và Minh gọi: "Này em!" Tôi ngước lên, anh cười tinh nghịch chụp vội một tấm hình rửa đen trắng để nơi góc bàn làm việc.