Cám Ơn Người Đã Rời Xa Tôi
Chương 4 : Không gì làm em khóc được, trừ anh
Ngày đăng: 19:21 19/04/20
Sáng nay tỉnh dậy, mở mắt nhìn quanh căn phòng màu trắng, tôi lại rùng mình vì sự cô đơn giống như thứ thuốc độc làm cay nồng lên tới tận óc. Hơn một năm sống ở tiểu bang New Jersey tôi vẫn chưa cách nào thoát ra khỏi cảm giác này. Hiện giờ đang là mùa đông, cái lạnh tê buốt dễ khiến những người độc thân xa xứ cảm thấy chạnh lòng. Nơi tôi ở là điểm lạnh nhất của New Jersey vì nằm ngay phía Bắc ngay cạnh New York. Chẳng ai muốn ra ngoài vào thời điểm này nếu không có chuyện gì cần kíp.
Khi còn ở Việt Nam, em hay nói với tôi, em mơ có ngày được ở một đất nước có tuyết, được nằm cạnh nhau ngắm tuyết rôi. Giờ thì tôi đang ngồi ở cửa sổ, đang ngắm tuyết rơi ở một đất nước xa lạ, chỉ có khác là một mình. Và tôi là người chọn điều đó.
***
Mùa đông ở đây thời tiết buồn thê thiết. May là các ngày lễ lớn diễn ra liên tục. Cuối tháng Mười là ngày hội hóa trang Halloween, cuối tháng Mười một chuẩn bị lễ Tạ ơn Thanksgiving, cuối tháng Mười hai lại tiếp tục đến Giáng sinh và đón năm mới. Đây là thời gian để đoàn tụ gia đình đầm ấm để xua đi cái lạnh giá của mùa đông. Nhưng tôi thì không có gia đình ở đây.
Lần đầu tiên thấy: "rừng cây pha lê" trong những ngày đông lạnh giá, tôi đã thích thú reo lên vì sự lung linh của nó. Cả rừng cây đông đá rực sáng dưới nắng rực rỡ. Nhưng càng nhìn ngắm chúng lâu, càng thấy hoang lạnh, trơ trọi và buồn tẻ, trong lòng chỉ chực vụn vỡ.
Tôi rời khỏi giường, đi đánh răng rửa mặt. Ngoài trời, tuyết rơi dày.
Tôi online để check mail và lướt qua Facebook của mình. Như một thói quen, tôi vào ngay trang cá nhân của em. Vẫn là câu status cũ: "Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh! " Không cập nhật thêm gì mới. Đã lâu lắm rồi.
"Sẽ không điều gì làm em khóc được, trừ anh!..."
Đó là câu nói cuối cùng mà tôi nghe được từ em, vào một ngày Sài Gòn buồn, nhưng không có lá vàng rơi, chỉ có nước mắt em rơi lặng lẽ trên má. Một lần em hỏi: "Có bao giờ anh khóc vì một người, ví dụ như em?" Tôi đã im lặng.
Khoảng thời gian còn ở Việt Nam, công việc quá bận rộn và những chuyến công tác dài ngày thật sự làm tôi chẳng thể còn nghĩ được điều gì khác trong đầu. Những tin nhắn và email em gửi, tôi không có thời gian đọc hết, cũng không có tâm trí trả lời đầy đủ. Sau một ngày, tôi chỉ muốn ngã lăn trên giường, và đánh một giấc thật dài.
Đến khi sực nhớ đã không liên lạc với em suốt cả hai tuần, gọi điện, em bật khóc bảo: "Anh không hề thấy nhớ em sao. Em có chết quách ở một xó xỉnh nào thì anh cũng chẳng đâu biết." Tôi cũng chỉ biết nói nhỏ: "Anh sẽ không để em khóc vì anh nữa đâu..." Nhưng rồi em vẫn khóc vì tôi nhiều lần sau đó.
Hôm ấy, tôi nằm một mình trong phòng và nghĩ nhiều về Sa. Tự nhiên mắt chảy nước. Tôi nhớ đến câu nói cũ của em: "Có bao giờ anh phải khóc vì một người, ví dụ như em?"
Chẳng ai muốn một mình là kẻ cô đơn, nhưng đôi khi mình không thể chọn lựa.Tôi đang khóc vì cáigì? Vì em, vì Sa hay chỉ vì chính tôi?
***
Một tuần sau, Sa đến bàn tôi, nói nhỏ: "Anh à, em sắp chuyển công tác qua Hà Lan, công ty cần nhân sự phát triển ở đó." Tôi không ngạc nhiên lắm, đó là điều Sa muốn làm, giống như trước đây, khi chia tay với người yêu ở Việt Nam. Ba hôm sau thì Sa đi. Nhanh chóng. Nhưng ngay sau đó, tôi nhận được email của Sa.
"Xin lỗi anh vì em đã ra đi đường đột giấu anh chuyện này. Nhưng có lẽ em nên nói ra. Em là bạn của Như, bạn gái ở Việt Nam của anh. Như vẫn còn yêu anh nhiều lắm. Cô ấy đã nhờ em chăm sóc anh khi biết em sang đây làm cùng anh. Sau khi anh đi, Như đã giận và hay đi cùng một chàng trai, chỉ xem nhau như bạn bè. Nhưng trong một lần say, Như đã có thai. Đứa trẻ vô tội và cần có cha. Nhưng đó là một cuộc hôn nhân không hạnh phúc. Gia đình chồng không thích Như nên họ đã dọn ra ở riêng. Em không biết anh có nên gặp lại Như hay không, nhưng em cứ ghi địa chỉ của cô ấy ra đây. Còn em, tuy Như không cấm em yêu anh, nhưng em không làm vậy được. Thế nên em chọn cách rời anh khi mọi thứ chưa đi quá xa. Em mong anh sẽ hạnh phúc."
Tôi thẫn thờ mãi, khi nhận được thư của Sa. Hôm sau, tôi quyết định xin nghỉ phép về Việt Nam.
***
Theo địa chỉ Sa ghi trong email, tôi đi taxi đến đó và ngồi uống nước ở một quán cà phê cóc đối diện nhà em. Ở ban công nhà trọ, em đang thơ thẩn phơi từng chiếc áo bé xíu xiu. Những vạt nắng chiếu hắt xiên trên gương mặt xanh xao tiền tụy người con gái tôi để tuột tay. Tôi ngồi đó nhìn em thật lâu, cho đến khi em nhận ra nhìn sững và bối rối. Em vội vã quay lưng, chỉ còn tiếng càu nhàu, khó chịu:"Sao lại khóc? Bình thường có bao giờ tôi thấy cô khóc đâu?" Rồi tiếng con nít ré lên tìm mẹ.
Tôi trả tiền nước và lặng lẽ quay lưng đi, biết rằng mình không nên ở đây quá lâu làm gì. Tôi bước chầm chậm, buồn lặng. Nước mắt lại chảy. Em ơi, cuối cùng tôi cũng đã một lần khóc vì em rồi đây.
"Sẽ chẳng điều gì làm em khóc được, trừ anh!"