Cam Tâm Tình Nguyện Lên Thuyền Giặc

Chương 17 :

Ngày đăng: 03:55 19/04/20


Buổi tối, lúc Hà Nhất Triển gọi điện cho Ngôn Hâm, cô còn đang ngủ, giọng nói líu ríu như mèo con. Giọng Hà Nhất Triển còn mềm mại hơn cả giọng Ngôn Hâm.



"Còn đau không?"



Vì những lời này của anh mà Ngôn Hâm hoàn toàn tỉnh táo, đầu ngón chân cuộn lại, ôm chăn nói: "Anh biến thái!"



"Anh nói bụng......"



Người đang yêu IQ và EQ đều rất thấp, vì một câu nói trêu đùa cũng cảm thấy ngọt ngào rất lâu. Khóe miệng cô hơi cong lên.



Hà Nhất Triển hỏi: "Anh lên nhà nhé?"



Nhớ đến khuôn mặt hung ác của mẹ, Ngôn Hâm ngồi bật dậy, nghĩ nghĩ, nói: "Chúng ta ăn ở nhà anh đi, mẹ em hầm canh thịt."



Dù Hà Nhất Triển muốn mắng cũng không có biện pháp, cô đang mệt, không muốn đi ra ngoài cũng là chuyện bình thường!



Một lát sau mới thấy Ngôn Hâm chậm rãi đi ra, trong tay cầm theo một cái nồi. Hà Nhất Triển đi đến một tay cầm nồi, một tay ôm cô vào trong ngực, "Có khỏe không?"



Liếc mắt nhìn anh một cái, cô không nói gì.



Thấy dáng vẻ ủ rũ mệt mỏi của Ngôn Hâm, Hà Nhất Triển trực tiếp bế cô lên xe, ôm vào lòng. Ngôn Hâm nói: "Anh thật sự coi em là heo sao?"



"Heo con, nói cho chủ nhân biết, đã xảy ra chuyện gì?" Anh bóp cái mũi nhỏ của cô, sủng nịnh hỏi.



Ngôn Hâm kể qua loa việc cả buổi chiều bị thuyết giáo, nói mẹ Ngôn cho rằng hai người mới kết giao, không nên vội vàng gặp người lớn. "Em còn tưởng mẹ sẽ giận lắm cơ." Cô chun chun mũi, lần này đúng là dễ nói chuyện ngoài ý muốn.



Hà Nhất Triển nghĩ nghĩ, dù sao cũng không vội, cứ quyết định như vậy cũng được. Môi anh phủ xuống, hôn triền miên lên môi cô thật lâu. Cho đến khi Ngôn Hâm cảm nhận rõ ràng có một cây gậy chọc vào người mình, mới nghe anh khàn khàn nói: "Rất nhớ em......"



Ngôn Hâm vội vàng đẩy anh ra, mặt đỏ hồng giục anh mau lái xe. Cô không muốn bị bắt gian trong xe đâu.



Hà Nhất Triển ngoan ngoãn nghe theo nhưng cũng không chịu buông Ngôn Hâm ra, cứ ôm cô như vậy cho đến lúc lái xe về đến nhà. Suốt cả chặng đường Ngôn Hâm không dám ngẩng đầu lên, mặc cho anh đùa giỡn thế nào cũng đều không đáp lại, sợ bị người khác nhìn thấy hoặc là bị camera chụp lại......



-----




Hà Nhất Triển: "Nga, anh nghe nói lúc này mà mát xa sẽ lớn hơn."



"Hóa ra anh thích ngực lớn." Cô hừ một tiếng khinh thường.



"Anh càng thích bởi vì anh nỗ lực cày cấy, bảo bối......"



Vì sao cô lại thảo luận vấn đề này với anh chứ?! TT



Rửa sạch xong, Ngôn Hâm đẩy anh ra, "Em muốn đi WC."



Hà Nhất Triển không kháng nghị, đi ra ngoài đun nóng canh thịt Ngôn Hâm mang đến. Bồi bổ sớm sau này ăn càng ngon! ( câu này thật tà ác...)



Nhìn thứ dính nhớp giữa hai chân, Ngôn Hâm phải lau rất nhiều lần mới sạch. Lúc cô lau tay, nhìn qua gương thấy mấy túi băng vệ sinh và quần lót trên giá, cảm giác xấu hổ và giận dữ cũng phai nhạt. Cô khẽ thở dài, đột nhiên nghĩ đến một câu.



Yêu đến chết thảm.



Tiểu kịch trường:



Trong thời kỳ mang thai, bụng Ngôn Hâm càng lúc càng lớn y như quả khinh khí cầu, hai bầu ngực cũng nặng trĩu, cho dù mặc nội y thì lúc bước đi cũng sẽ hơi đong đưa. Hà Nhất Triển nhìn cảnh ấy mà cảm thấy khô nóng.



"Mệt lắm sao?" Anh nhìn bụng cô mà kinh hãi.



"Vô nghĩa!" Cô liếc mắt nhìn anh một cái, thai phụ thường nóng tính.



"Anh xoa giúp em." Ngôn Hâm bị phù nặng. Vì mang thai mà chỉ số thông minh cũng giảm xuống nên cô không nghĩ nhiều, nghe lời ngồi vào lòng anh.



"...... Anh đang sờ chỗ nào vậy?!"



"Mặc lâu quá sẽ khó chịu, anh khơi thông giúp em..."



Sau tháng thứ sáu Ngôn Hâm mang thai, Hà Nhất Triển chủ động mua rất nội y để tiện sau này cho con bú, cũng tiện cho anh mát xa.......